Nghe kể chuyện thiếu nhi - Rùa cũng biết khóc

Kỳ nghỉ hè của học sinh đến, tôi tập hợp các bạn nhỏ lại thành một nhóm, gọi là lớp ngoại khóa Kiến Con. Mỗi tuần 3 buổi, chúng tôi đeo găng tay, xách túi đi nhặt rác trên đường rồi về nhà tôi đọc sách hoặc chơi trò chơi. Hôm ấy, bọn trẻ đi nhặt rác về rồi ngồi đọc sách như thường lệ thì bỗng bé Hân đến cạnh tôi, nhõng nhẽo: “Cô ơi, hay là hôm nay cô kể chuyện cho chúng con nghe nhé, được không cô?”. Tôi cười, vuốt nhẹ mái tóc dài của bé rồi gọi các bạn khác: “Các con ngồi lại đây nào, hôm nay chúng mình sẽ nghe cô kể chuyện nhé, các con có thích truyện cổ tích không?”. Bé Long lắc đầu: “Truyện cổ tích ngày nào con cũng đọc rồi cô ơi, cô kể chuyện gì khác đi ạ”. Tôi gật đầu và nói: “Vậy cô sẽ kể cho các con nghe câu chuyện liên quan đến hoạt động nhặt rác của chúng ta nhé, đồng ý không nào?”. Bọn trẻ vỗ tay đầy hào hứng và háo hức chờ đợi.

“Vào một ngày đẹp trời ở một vùng biển nọ có một đàn rùa con thường theo mẹ đi tìm thức ăn hoặc lên bãi cát tắm nắng. Rùa mẹ chỉ bảo cho rùa con rất cặn kẽ đâu là thức ăn và tìm kiếm chúng như thế nào. Đàn rùa con hiếu động và học hỏi rất nhanh, đặc biệt là bé rùa tên Min, nhỏ nhất và tinh nghịch nhất. Trong khi mẹ và các anh chị thảnh thơi tận hưởng ánh nắng tuyệt vời trên nền cát trắng thì Min có thể bày đủ trò để chơi đùa không biết mệt.

Một ngày nọ, khi đang chơi trò xoay tròn trong nước thì rùa mẹ mang đến cho Min một con sứa ngon tuyệt vừa bắt được rồi mắng yêu: “Con mải chơi quá, phải đi kiếm mồi nữa chứ, lớn thế này rồi mà vẫn làm nũng với mẹ hay sao”. Min khẽ cọ đầu vào mai rùa mẹ: “Hihi... Có mẹ thật là thích”. Rùa mẹ cũng nhẹ nhàng cọ đầu vào mai Min đầy âu yếm rồi giục con ăn kẻo đói. Quả thật, mải nghịch nãy giờ nên bụng Min đói cồn cào, nó nhanh chóng ngấu nghiến con mồi mà rùa mẹ vừa mang về. Rùa mẹ chưa ăn gì nhưng điệu bộ con ăn ngon lành khiến chị mải nhìn mà quên luôn mình cũng đang đói. Rùa mẹ biết mình đang chiều con quá mức, nhưng nghĩ đến cảnh mai này rùa con lớn lên sẽ vùng vẫy đâu đó ngoài biển khơi bao la với trùng trùng hiểm nguy rình rập như những lứa rùa anh chị trước nó rồi có khi cả đời sẽ chẳng còn được gặp nhau nữa thì chị lại muốn những khoảnh khắc ngọt ngào được bên đứa con bé bỏng như thế này kéo dài mãi thì tốt biết mấy.

Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, bỗng mặt rùa mẹ tái mét đầy hoảng hốt, chị thét lên: “Min... Ôi Min... Con làm sao thế này?”. Trước mặt rùa mẹ, người Min cứng đờ và khó thở. Con sứa hôm nay mẹ mang về có vị thật lạ, nó không thơm và béo ngậy như mọi lần, con sứa này dai nhách khiến Min cứ nuốt mãi vào, đến khi nó bắt đầu thấy nghèn nghẹn và muốn sặc đến nơi mới dừng lại thì than ôi, nó cũng không thể nhả ra được nữa. Con sứa mắc kẹt ở cổ họng Min khiến nó dần ngạt thở. Cái cổ nó cứ vươn dài ra, mắt hoa lên vì kiệt sức. Rùa mẹ cuống cuồng bơi xung quanh Min tìm cách giúp con rồi chốc chốc lại chạm khẽ vào cổ con để nghe ngóng. Chị thấy hơi thở con đang yếu dần mà màu thê lương của ánh hoàng hôn đang nhuộm đỏ phía chân trời chứng tỏ hai mẹ con đã ở dưới nước quá lâu. Rùa mẹ biết nếu không đưa con lên bờ kịp thì Min sẽ chết vì ngạt mất. Nhưng Min đã không còn đủ sức để bơi vào bờ nữa. Rùa mẹ nhìn con trong tuyệt vọng mà kêu gào thảm thiết: “Ôi con tôi... Min ơi, là mẹ đã hại con rồi... Mẹ đã lầm tưởng mảnh nilon ấy là con sứa, chính mẹ đã hại chết con rồi, Min đáng thương của mẹ ơi...”.

Bọn trẻ đứa nào mắt cũng đỏ hoe, bé Hân nước mắt chảy dài vẫn cố mím chặt môi để khỏi bật thành tiếng. Tôi kể tiếp:

“Tiếng thét đau đớn của rùa mẹ đã lan xa, khiến các anh chị của Min nghe thấy mà tìm về, các bác rùa đang kiếm tìm thức ăn ngẩng đầu nghe ngóng rồi lập tức bơi đến. Một bác rùa to khỏe nhất bơi bên dưới Min để đội nó lên mặt nước cho dễ thở, và mọi người cùng nhau hỗ trợ đẩy để đưa Min lên bãi cát an toàn. Nhưng mảnh nilon thì vẫn mắc trong cổ họng Min thì không tài nào gỡ được. Hơi thở Min đã yếu lắm rồi. Rùa mẹ và các anh chị của Min nằm xung quanh nó, im lặng. Các bác rùa bắt đầu bàn tán về những chú rùa bị con người bắt, hoặc mắc phải lưới hay ăn phải nilon của con người thải ra đã chết đau đớn như thế nào, con người tồi tệ ra sao,... Rồi còn Min nữa, tội nghiệp thằng bé! Một bác rùa già nhất hội lớn tiếng: “Con người là đáng ghét nhất, là kẻ thù lớn nhất của chúng ta!”. Những rùa khác xung quanh gật đầu, cuộc bàn tán về tội lỗi của con người đến hồi sôi nổi nhất thì trên bãi biển tối om bỗng xuất hiện những ánh đèn pin chiếu thẳng vào đám rùa. Tất cả sửng sốt, nhận ra có tiếng nói của con người, họ ì ạch chạy thẳng xuống biển kẻo lỡ bị con người bắt, lột mai mà làm thịt thì nguy to. Rùa mẹ và các con vẫn im lặng bên cạnh Min không rời, thỉnh thoảng lại cọ nhẹ đầu vào mai nó đầy thương cảm, mặc kệ tiếng bước chân con người mỗi lúc một gần.”

“Đừng mà! Đừng bắt mẹ con rùa mà! Tội nghiệp nó lắm cô ơi...”, bé Hân kêu lên rồi nức nở. Tôi lau nước mắt cho Hân rồi kéo bé vào lòng, tiếp tục câu chuyện:

“Họ có 3 người. Nhìn thấy đàn rùa nằm đó, họ rọi đèn chiếu vào rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, thì thầm: “Tại sao mấy chú mày nhìn thấy người đến lại không chạy nhỉ? Này Nam! Cậu nhìn chú rùa nhỏ nhất này xem, miệng chú ta có cái gì thế kia?”. Người tên Nam cúi xuống để ánh đèn rọi thẳng vào Min, cậu ta thốt lên: “Trời ơi, là một đoạn nilon, chắc nó tưởng thức ăn nên nuốt phải. Chị Hằng! Chị mau lại đây xem, mang dụng cụ nữa nhé, mình sẽ phải gỡ mảnh nilon đang mắc trong cổ chú rùa này ra.”. Hằng nhanh nhẹn đặt túi đồ mang theo xuống, thở dài: “Có vẻ khó đấy vì chú ta nhỏ quá. Ý thức của nhiều người thật tệ, có rất nhiều chú rùa bị như thế này rồi. Chị nghĩ mình nên tăng cường lực lượng để đi tuần quanh bãi biển nhiều hơn chứ mỗi tuần một, hai lần thì không ổn.”. Mất khá nhiều thời gian, cuối cùng thì ba người họ cũng lấy ra được đoạn nilon trong cổ họng của Min. Rùa mẹ biết họ là người tốt, cả đàn đến bên họ, chảy nước mắt biết ơn. Min đã thấm mệt cũng ráng sức bò lại gần 3 người lạ vừa cứu mình, cọ đầu vào ngón tay của Nam. Ba người bật cười vì cử chỉ ngộ nghĩnh ấy, lần lượt đặt từng chú rùa con lên tay mà ngắm nhìn. Rùa mẹ xúc động tự hứa sẽ kể lại chuyện này với mọi người, rằng con người không phải ai cũng xấu xa, như những thanh niên trước mặt chị đây chẳng hạn.”

Bọn trẻ đồng loạt vỗ tay khi tôi kết thúc câu chuyện, tôi hỏi: “Bài học chúng ta nhận được qua câu chuyện này là gì nhỉ?”. Các bé lần lượt trả lời: “Chúng ta không được vứt rác bừa bãi, phải yêu thương động vật nữa cô ạ,...”. Và bé Sơn im lặng nãy giờ cũng giơ tay, trả lời dõng dạc: “Ai nói rùa không biết khóc? Rùa biết khóc và nước mắt của nó cũng mặn mà như tình người chúng ta vậy đó, cô nhỉ?”.
 

Nghe kể chuyện cổ tích - Hai anh em

Ngày xưa có hai anh em nhà kia, cha mẹ chết sớm hai anh em ở với nhau. Người anh thì chăm chỉ làm lụng còn người em thì chỉ chơi bời lêu lổng, suốt ngày chẳng mó tay vào việc gì...

Nghe kể chuyện cổ tích - Sự tích dưa bở

Ngày xửa ngày xưa, có một cặp vợ chồng nhà nghèo quanh năm bảo ban chăm chỉ làm lụng mà vẫn không đủ ăn. Vì thế, họ thường xuyên phải đi xin thóc gạo của những người ở cùng trong bản. Nhưng xin mãi thì mọi người cũng chán, chẳng cho nữa...

Nghe kể chuyện cổ tích - Chàng Trăng

Ngày xửa, ngày xưa, trên rừng núi Tây Nguyên, vùng đất đai của con rồng lửa có hai vợ chồng người nông dân nghèo đã già rồi mà chưa có con.

Nghe kể chuyện cổ tích - Cứu vật, vật trả ơn. Cứu nhân, nhân báo oán

Ngày xưa, có một anh chàng không có tài nghề gì cả, chỉ được cái hiền lành hay thương người. Từ lúc vợ chết, anh ta trở nên túng bấn tợn. Có dạo phải ngửa tay ăn xin...

Nghe kể truyện cổ tích - Con rùa biết giật mình

Chỗ ấy là khúc suối trong, nước suối chảy êm đềm, đá suối phủ đầy rêu và những đám rong xanh quấn quýt. Họ hàng nhà cua nép mình trong khe đá, họ hàng nhà ốc quây quần quanh đám rong rêu...

Nghe kể chuyện cổ tích - Sự tích cây Tông Lông

Ngày xửa ngày xưa, có hai vợ chồng nọ, đã già mà vẫn chưa có con. Một hôm người vợ đi làm nương, trời nắng, khát nước, bà đi tìm nước uống nhưng các suối đã khô cạn hết.

Nghe kể chuyện cổ tích - Từ Thức gặp tiên

Vào đời nhà Trần ở châu Ái có một chàng trẻ tuổi tên là Từ Thức. Chàng vốn con nhà quan. Năm 20 tuổi nhờ học giỏi thi đỗ cao, chàng được bổ một chân tri huyện ở một huyện vùng Bắc...

Nghe kể chuyện cổ tích - Chàng Cơ-Ho và Công Chúa Nai Tơ-Lúy

Ngày ấy, trên những vùng núi Tây Nguyên bát ngát có những bộ tộc người sống thành những buôn làng. Họ cùng nhau làm rẫy, làm ruộng, vào rừng săn bắn và xuống suối mò tôm cá.

Nghe kể chuyện cổ tích - Thạch Sanh

Xưa ở quận Cao Bình có gia đình bác tiều phu Thạch Nghĩa, vợ chồng tuổi cao mà vẫn không con. Ông bà lo buồn và ra sức làm việc nghĩa...

Nghe kể chuyện cổ tích - Sự tích hoa huệ

Ngày xưa, xưa lắm có một người hay chữ nhưng lại thích lên rừng hái lá thuốc, nhất là tìm kiếm trầm hương để chữa bệnh cứu người. Trầm hương là một thứ nhựa do cây gió tiết ra như thể tự chữa những chỗ cây bị chém, bị gẫy...

Nghe kể chuyện cổ tích - Sự tích dưa hấu

Ngày xửa ngày xưa, có chàng trai trẻ tuổi tên gọi Mai An Tiêm. Vốn chàng ở một nước rất xa tận ngoài vùng biển phía Nam, sau này lại bị bán trở thành nô. Vào một ngày nọ, bọn lái buôn đem chàng tới bán lại cho Hùng Vương làm nô lệ...

Nghe kể chuyện cổ tích - Hai bảy mười ba

Ngày xưa, ở huyện Hà-đông thuộc tỉnh Quảng có hai vợ chồng nhà nọ, chồng quen thói lấn lướt vợ, nhưng vợ cũng không phải tay vừa...

Nghe kể chuyện cổ tích - Ai mua hành tôi

Ngày xưa có một anh chàng trẻ tuổi chưa có vợ, sống bằng nghề làm ruộng. Một ngày nọ anh xách búa lên rừng đốn củi. Trong khi đang lúi húi chặt cây, anh trông thấy một con quạ...

Nghe kể chuyện thiếu nhi - Ngôi sao nhỏ đi tìm ánh sáng

Trên bầu trời, sao nhỏ và mặt trời là bạn bè thân thiết của nhau. Ngôi sao nhỏ luôn bầu bạn cạnh mặt trời dù lúc thức hay khi ngủ, tình bạn của chúng khăng khít vô cùng. Một ngày nọ, chị gió vui tính dắt những đám mây trắng đi chơi.

Nghe kể chuyện cổ tích - Dê đen và Dê trắng

Dê đen và Dê trắng cùng sống trong một khu rừng. Hàng ngày, cả hai thường đến uống nước và tìm cái ăn ở trong khu rừng quen thuộc. Một hôm, Dê trắng đi tìm cái ăn và uống nước suối như mọi khi. Dê đang mải mê ngặm cỏ, bất chợt một con Sói ở đâu nhảy xổ ra...

Nghe kể chuyện cổ tích - Chàng mồ côi

Ngày xưa có một chàng thanh niên mồ côi cha mẹ từ tấm bé, được người làng nuôi cho lớn khôn. Người ta quen gọi chàng là Mồ Côi. Mồ Côi càng lớn càng làm khoẻ...

Nghe kể chuyện cổ tích thiếu nhi - Gà trống mượn tai

Chim khách thấy mắt gà trống nhìn không được tốt, liền bảo: Anh gà trống! Anh vào trong thành phố mà sắm lấy chiếc kính nhìn cho nó rõ. Tôi đã vào trong thành phố và thấy nhiều người đeo kính lắm đấy!

Nghe kể chuyện cổ tích - Sự tích loài ngỗng

Những chú ngỗng con nở ra đều có bộ lông màu trắng tinh. Vì chúng đều xuất thân từ những quả trứng rất trắng của mẹ. Mỗi lần nghịch bơi lặn ở ao nước bẩn thỉu, có bị lấm bẩn thì mẹ chúng chỉ cần dội qua nước sạch...
Đang tải truyện...
Truyện tiếp theo Đọc truyện