Nghe kể chuyện thiếu nhi - Rùa cũng biết khóc

Kỳ nghỉ hè của học sinh đến, tôi tập hợp các bạn nhỏ lại thành một nhóm, gọi là lớp ngoại khóa Kiến Con. Mỗi tuần 3 buổi, chúng tôi đeo găng tay, xách túi đi nhặt rác trên đường rồi về nhà tôi đọc sách hoặc chơi trò chơi. Hôm ấy, bọn trẻ đi nhặt rác về rồi ngồi đọc sách như thường lệ thì bỗng bé Hân đến cạnh tôi, nhõng nhẽo: “Cô ơi, hay là hôm nay cô kể chuyện cho chúng con nghe nhé, được không cô?”. Tôi cười, vuốt nhẹ mái tóc dài của bé rồi gọi các bạn khác: “Các con ngồi lại đây nào, hôm nay chúng mình sẽ nghe cô kể chuyện nhé, các con có thích truyện cổ tích không?”. Bé Long lắc đầu: “Truyện cổ tích ngày nào con cũng đọc rồi cô ơi, cô kể chuyện gì khác đi ạ”. Tôi gật đầu và nói: “Vậy cô sẽ kể cho các con nghe câu chuyện liên quan đến hoạt động nhặt rác của chúng ta nhé, đồng ý không nào?”. Bọn trẻ vỗ tay đầy hào hứng và háo hức chờ đợi.

“Vào một ngày đẹp trời ở một vùng biển nọ có một đàn rùa con thường theo mẹ đi tìm thức ăn hoặc lên bãi cát tắm nắng. Rùa mẹ chỉ bảo cho rùa con rất cặn kẽ đâu là thức ăn và tìm kiếm chúng như thế nào. Đàn rùa con hiếu động và học hỏi rất nhanh, đặc biệt là bé rùa tên Min, nhỏ nhất và tinh nghịch nhất. Trong khi mẹ và các anh chị thảnh thơi tận hưởng ánh nắng tuyệt vời trên nền cát trắng thì Min có thể bày đủ trò để chơi đùa không biết mệt.

Một ngày nọ, khi đang chơi trò xoay tròn trong nước thì rùa mẹ mang đến cho Min một con sứa ngon tuyệt vừa bắt được rồi mắng yêu: “Con mải chơi quá, phải đi kiếm mồi nữa chứ, lớn thế này rồi mà vẫn làm nũng với mẹ hay sao”. Min khẽ cọ đầu vào mai rùa mẹ: “Hihi... Có mẹ thật là thích”. Rùa mẹ cũng nhẹ nhàng cọ đầu vào mai Min đầy âu yếm rồi giục con ăn kẻo đói. Quả thật, mải nghịch nãy giờ nên bụng Min đói cồn cào, nó nhanh chóng ngấu nghiến con mồi mà rùa mẹ vừa mang về. Rùa mẹ chưa ăn gì nhưng điệu bộ con ăn ngon lành khiến chị mải nhìn mà quên luôn mình cũng đang đói. Rùa mẹ biết mình đang chiều con quá mức, nhưng nghĩ đến cảnh mai này rùa con lớn lên sẽ vùng vẫy đâu đó ngoài biển khơi bao la với trùng trùng hiểm nguy rình rập như những lứa rùa anh chị trước nó rồi có khi cả đời sẽ chẳng còn được gặp nhau nữa thì chị lại muốn những khoảnh khắc ngọt ngào được bên đứa con bé bỏng như thế này kéo dài mãi thì tốt biết mấy.

Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, bỗng mặt rùa mẹ tái mét đầy hoảng hốt, chị thét lên: “Min... Ôi Min... Con làm sao thế này?”. Trước mặt rùa mẹ, người Min cứng đờ và khó thở. Con sứa hôm nay mẹ mang về có vị thật lạ, nó không thơm và béo ngậy như mọi lần, con sứa này dai nhách khiến Min cứ nuốt mãi vào, đến khi nó bắt đầu thấy nghèn nghẹn và muốn sặc đến nơi mới dừng lại thì than ôi, nó cũng không thể nhả ra được nữa. Con sứa mắc kẹt ở cổ họng Min khiến nó dần ngạt thở. Cái cổ nó cứ vươn dài ra, mắt hoa lên vì kiệt sức. Rùa mẹ cuống cuồng bơi xung quanh Min tìm cách giúp con rồi chốc chốc lại chạm khẽ vào cổ con để nghe ngóng. Chị thấy hơi thở con đang yếu dần mà màu thê lương của ánh hoàng hôn đang nhuộm đỏ phía chân trời chứng tỏ hai mẹ con đã ở dưới nước quá lâu. Rùa mẹ biết nếu không đưa con lên bờ kịp thì Min sẽ chết vì ngạt mất. Nhưng Min đã không còn đủ sức để bơi vào bờ nữa. Rùa mẹ nhìn con trong tuyệt vọng mà kêu gào thảm thiết: “Ôi con tôi... Min ơi, là mẹ đã hại con rồi... Mẹ đã lầm tưởng mảnh nilon ấy là con sứa, chính mẹ đã hại chết con rồi, Min đáng thương của mẹ ơi...”.

Bọn trẻ đứa nào mắt cũng đỏ hoe, bé Hân nước mắt chảy dài vẫn cố mím chặt môi để khỏi bật thành tiếng. Tôi kể tiếp:

“Tiếng thét đau đớn của rùa mẹ đã lan xa, khiến các anh chị của Min nghe thấy mà tìm về, các bác rùa đang kiếm tìm thức ăn ngẩng đầu nghe ngóng rồi lập tức bơi đến. Một bác rùa to khỏe nhất bơi bên dưới Min để đội nó lên mặt nước cho dễ thở, và mọi người cùng nhau hỗ trợ đẩy để đưa Min lên bãi cát an toàn. Nhưng mảnh nilon thì vẫn mắc trong cổ họng Min thì không tài nào gỡ được. Hơi thở Min đã yếu lắm rồi. Rùa mẹ và các anh chị của Min nằm xung quanh nó, im lặng. Các bác rùa bắt đầu bàn tán về những chú rùa bị con người bắt, hoặc mắc phải lưới hay ăn phải nilon của con người thải ra đã chết đau đớn như thế nào, con người tồi tệ ra sao,... Rồi còn Min nữa, tội nghiệp thằng bé! Một bác rùa già nhất hội lớn tiếng: “Con người là đáng ghét nhất, là kẻ thù lớn nhất của chúng ta!”. Những rùa khác xung quanh gật đầu, cuộc bàn tán về tội lỗi của con người đến hồi sôi nổi nhất thì trên bãi biển tối om bỗng xuất hiện những ánh đèn pin chiếu thẳng vào đám rùa. Tất cả sửng sốt, nhận ra có tiếng nói của con người, họ ì ạch chạy thẳng xuống biển kẻo lỡ bị con người bắt, lột mai mà làm thịt thì nguy to. Rùa mẹ và các con vẫn im lặng bên cạnh Min không rời, thỉnh thoảng lại cọ nhẹ đầu vào mai nó đầy thương cảm, mặc kệ tiếng bước chân con người mỗi lúc một gần.”

“Đừng mà! Đừng bắt mẹ con rùa mà! Tội nghiệp nó lắm cô ơi...”, bé Hân kêu lên rồi nức nở. Tôi lau nước mắt cho Hân rồi kéo bé vào lòng, tiếp tục câu chuyện:

“Họ có 3 người. Nhìn thấy đàn rùa nằm đó, họ rọi đèn chiếu vào rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, thì thầm: “Tại sao mấy chú mày nhìn thấy người đến lại không chạy nhỉ? Này Nam! Cậu nhìn chú rùa nhỏ nhất này xem, miệng chú ta có cái gì thế kia?”. Người tên Nam cúi xuống để ánh đèn rọi thẳng vào Min, cậu ta thốt lên: “Trời ơi, là một đoạn nilon, chắc nó tưởng thức ăn nên nuốt phải. Chị Hằng! Chị mau lại đây xem, mang dụng cụ nữa nhé, mình sẽ phải gỡ mảnh nilon đang mắc trong cổ chú rùa này ra.”. Hằng nhanh nhẹn đặt túi đồ mang theo xuống, thở dài: “Có vẻ khó đấy vì chú ta nhỏ quá. Ý thức của nhiều người thật tệ, có rất nhiều chú rùa bị như thế này rồi. Chị nghĩ mình nên tăng cường lực lượng để đi tuần quanh bãi biển nhiều hơn chứ mỗi tuần một, hai lần thì không ổn.”. Mất khá nhiều thời gian, cuối cùng thì ba người họ cũng lấy ra được đoạn nilon trong cổ họng của Min. Rùa mẹ biết họ là người tốt, cả đàn đến bên họ, chảy nước mắt biết ơn. Min đã thấm mệt cũng ráng sức bò lại gần 3 người lạ vừa cứu mình, cọ đầu vào ngón tay của Nam. Ba người bật cười vì cử chỉ ngộ nghĩnh ấy, lần lượt đặt từng chú rùa con lên tay mà ngắm nhìn. Rùa mẹ xúc động tự hứa sẽ kể lại chuyện này với mọi người, rằng con người không phải ai cũng xấu xa, như những thanh niên trước mặt chị đây chẳng hạn.”

Bọn trẻ đồng loạt vỗ tay khi tôi kết thúc câu chuyện, tôi hỏi: “Bài học chúng ta nhận được qua câu chuyện này là gì nhỉ?”. Các bé lần lượt trả lời: “Chúng ta không được vứt rác bừa bãi, phải yêu thương động vật nữa cô ạ,...”. Và bé Sơn im lặng nãy giờ cũng giơ tay, trả lời dõng dạc: “Ai nói rùa không biết khóc? Rùa biết khóc và nước mắt của nó cũng mặn mà như tình người chúng ta vậy đó, cô nhỉ?”.
 

Nghe kể chuyện cổ tích - Người học trò và con chó đá

Ngày xưa, có người học trò hôm nào đến nhà thày cũng phải đi qua một nơi có con chó đá. Khi người ấy qua thì con chó đá nhỏm dậy tỏ vẻ mừng rỡ. Người học trò lấy làm lạ...

Nghe kể chuyện cổ tích - Sự tích hòn đảo thuyền

Ngày ấy, cách đây rất lâu rồi. Không biết đã bao mùa trăng tròn trăng khuyết. Trên hòn đảo nọ có một gia đình sinh sống, họ nghèo lắm. Gia đình chỉ có ba người, hai vợ chồng và một đứa con trai, thế mà quanh năm đầu tắt mặt tối mà vẫn không đủ ăn.

Nghe kể chuyện cổ tích - Vàng lấy con vua

Ngày xửa ngày xưa, có một em bé tên là Vàng, Vàng mới lên tám tuổi thì bố chết. Nhà nghèo, em phải theo mẹ đi làm thuê khắp đó đây. Quần quật suốt ngày mà mẹ con vẫn không đủ ăn...

Nghe kể chuyện cổ tích - Truyền thuyết Hồ Tây

Hồ Tây là hồ tự nhiên lớn nhất Hà Nội. Đứng trước hồ, cảm giác như mình đang đứng trước mặt biển rộng lớn. Hồ Tây gắn với nhiều truyền thuyết về văn hóa và lịch sử của đất nước. Chúng ta cùng khám phá nào! 

Nghe kể chuyện cổ tích - Nàng Bianat

Ngày xưa, có gia đình ông bà Hơ Rô sinh được tám con gái. Tám cô đều xinh cả, nhưng đẹp nhất và tốt nhất là Bia Nát, cô gái út...

Nghe kể chuyện cổ tích - Ông vua ưa lời nói ngọt

Ngày xưa có hai vợ chồng nhà nọ sinh được ba đứa con trai, đứa nào cũng khoẻ mạnh. Nhưng nhà nghèo đến nỗi cầm cái gậy quăng đi quăng lại cũng chả chạm phải vật gì. Năm ấy đất nước loạn lạc to vì giặc nước bên cạnh đến đánh phá cướp bóc.

Nghe kể chuyện thiếu nhi - Ngôi nhà của mẹ sẻ

Khu rừng rậm trong núi Tần Lĩnh thật đẹp biết bao. Ô nhìn kìa! Cây hạt dẻ lông, khoác bộ áo màu xanh mát. Ơ và kia nữa! cây bạch hoa khoác chiếc váy thật đẹp!

Nghe kể chuyện cổ tích - Ba anh em ba nghề

Ngày xửa ngày xưa, ở một làng nọ có một phú ông giàu có đến nứt đố đổ vách. Ông có ba người con trai, sinh ra trong gia đình lắm vàng nhiều bạc, ba cậu được nâng niu và nuông chiều từ bé.

Nghe kể chuyện thiếu nhi - Tết bắt đầu từ bếp

Khi cái rét bắt đầu đặc quánh lại, lá đỏ cong veo gieo mình xuống mặt đường khô nứt nẻ, chim vội vã tìm nơi trú ẩn, lũ trẻ con chúng tôi vội vã với những môn thi học kì 1, người lớn tất bật lo toan cho xong công, xong nợ, ấy là khi một năm đã ngả về sau cuối.

Nghe kể chuyện cổ tích - Nói dối như cuội

Ngày xưa có một anh chàng trẻ tuổi tên là Cuội. Từ thuở nhỏ, Cuội mồ côi cả cha lẫn mẹ phải đi ở với chú thím. Hắn ta là tay láu lỉnh, đặc biệt về môn lừa người thì rất thành thạo...

Nghe kể chuyện cổ tích - Thuỷ thần đền ơn

Xưa kia có một em bé chăn trâu ở đợ cho nhà giàu, không ai chịu chăn cùng với em. Quanh năm em phải một mình chăn riêng đàn trâu, giữa rừng hoang đồng vắng chẳng có ai trò chuyện.

Nghe kể chuyện cổ tích - Sự tích con muỗi

Ngày xửa ngày xưa, có hai vợ chồng nhà nọ yêu nhau rất mực. Ngày mới lấy nhau, họ đã từng ăn thề hẹn không bỏ nhau. Nếu không may một trong hai người chết đi thì người kia sẽ chết theo để xuống âm ty cho có bạn...

Nghe kể chuyện cổ tích - Sự tích dưa bở

Ngày xửa ngày xưa, có một cặp vợ chồng nhà nghèo quanh năm bảo ban chăm chỉ làm lụng mà vẫn không đủ ăn. Vì thế, họ thường xuyên phải đi xin thóc gạo của những người ở cùng trong bản. Nhưng xin mãi thì mọi người cũng chán, chẳng cho nữa...

Nghe kể chuyện cổ tích - Quân tử

Ngày xưa, có một anh chàng nghèo sống một thân một mình. Anh thường ăn ở nhân đức với mọi người, lòng nhân đức của anh còn ban phát đến cả giống vật...

Nghe kể chuyện cổ tích - Sự tích bánh chưng, bánh dày

Bấy giờ là thời kì trị vì của vua Hùng. Nhưng vì tuổi vua càng ngày càng già hơn, thời gian ngồi ngai vàng cũng đã đằng đẵng biết bao năm trời. Có thể thấy được sức khỏe của bản thân ngày càng suy yếu hơn trước, nhà vua muốn chọn lấy một người để nối ngôi của mình...

Nghe kể chuyện cổ tích - Lấy chồng Dê

Ngày xưa, ở một vùng gần biển, có hai vợ chồng nhà nọ, đầu tóc đã hoa râm mà vẫn hiếm hoi. Hai vợ chồng cầu khấn khắp nơi mong có mụn con khỏi phải hiu quạnh lúc tuổi già...

Nghe kể chuyện cổ tích - Một điều ước

Một ngày mùa thu, khi đó trong những cánh rừng, những hàng cây đã rụng hết những chiếc lá cuối cùng trên thân mình để đón đợi một mùa đông giá rét. Những con chim trú đông cũng đã bỏ chỗ trú ẩn của mình để đi nơi khác...

Nghe kể chuyện ngụ ngôn - Ong mật và chim bồ câu

Một con ong mật vàng nâu và một con chim bồ câu trắng cùng nhau đậu trên cành hướng về phía mặt trời. Chúng không cùng nói chung một ngôn ngữ, không làm những công việc giống nhau, nhưng cùng có chung một sở thích.
Đang tải truyện...
Truyện tiếp theo Đọc truyện