Con Cò, con Công và con Vẹt
Ngày xửa, ngày xưa, trong khu rừng nọ có ba loài chim sống với nhau và yêu thương nhau hết mực. Đó là con cò, con công và con vẹt. Một hôm, có ba anh chàng rủ nhau vào rừng săn thú. Họ đi suốt cả ngày mà chẳng bắt được con nào, mãi đến chiều mới gặp được ba con chim nhỏ. Mỗi người bắt một con về nuôi, yêu thương chăm chút cho chúng được khoẻ mạnh.
Cả ba thầm nghĩ:
- Ta cố gắng nuôi và dạy nó múa hát rồi đem vào dâng vua lĩnh thưởng.
Người nuôi công thì dạy công tập múa, tập chào theo hiệu lệnh. Con công vốn kém thông minh nên người bảo sao nó làm theo vậy.
Người nuôi vẹt dạy vẹt học nói tiếng người. Con vẹt vốn dễ bảo, thông minh lại hay bắt chước nên nó học nói rất nhanh.
Người nuôi cò định dạy cò theo ý mình. Nhưng cò vốn là con chim thông minh, khôn ngoan. Nó nghĩ:
- Ta không nên làm như Công, như Vẹt. Vì nếu ta biết múa, biết hát thì suốt đời ta phải sống trong lồng. Mà ta yêu cuộc sống tự do ngoài cánh đồng kia hơn.
Thế là nó ỳ ra, không chịu học gì cả, khi người dạy nó hát, múa, nó chỉ la lên duy nhất một câu
- Krâ, krâ!
Được một thời gian, hai người bạn rủ anh chàng nuôi cò vào cung vua. Anh chàng nuôi cò ngần ngại nhưng lại sợ bạn bè chê kém cỏi nên cũng đành ôm cò đi theo.
Đến hoàng cung, họ ra mắt nhà vua và khoe rằng họ có những con chim biết ca hát nhảy múa. Nhà vua hỏi:
- Con công biết làm gì?
- Nó biết cúi chào vua và múa theo điệu nhạc.
Nhà vua khen hay và quay sang hỏi người nuôi vẹt. Người này thưa:
- Tâu bệ hạ! Con vẹt của hạ thần biết nói tiếng người. Nhà vua có thể hỏi và con vẹt có thể trả lời từng câu.
Vua rất hài lòng để con vẹt sang bên cạnh và hỏi tiếp:
- Thế con cò của nhà ngươi biết làm gì?
- Tâu bệ hạ, thần đã tốn bao nhiêu công chăm sóc, dạy dỗ nó mà nó không chịu hiểu gì hết. Nó chỉ biết kêu mỗi câu "Krâ, Krâ" mà thôi.
Con cò nghe chủ nói vậy liền kêu lên:
- Krâ! Krâ!
Nhà vua bật cười và ra lệnh cho lính hầu:
- Hãy thả nó ra đi, nó ngu quá, không biết làm gì hết!
Con cò bay lên điện của nhà vua và cất tiếng nói:
- Tâu bệ hạ, tôi không hề ngu ngốc đâu. Con công, con vẹt làm theo lời chủ dạy học hát múa nên bị nhốt trong lồng, còn tôi không nghe theo nên bây giờ tôi đã được tự do bay đến nơi nào tôi muốn.
Nhà vua nghe cò nói gật gù:
- Đúng lắm, hay lắm! Quả là một con cò thông minh.
Con cò vỗ cánh bay đi để lại sự ngẩn ngơ của hai người bạn ngu ngốc là vẹt và công.