Like
Share
Copy link

Có một bà già có biệt hiệu là “bà già hay khóc.” Trời mưa bà khóc, trời tạnh bà cũng khóc. Bà lão thường bán nhang trước cổng 1 tu viện.
Một ông tăng hỏi bà:
– Bà lão, vì sao bà lại khóc?
Bà trả lời:
– Tôi có hai đứa con gái, đứa lớn gả cho người thợ làm giầy vải, đứa nhỏ gả cho người làm dù. Khi trời đẹp tôi nghĩ thương cho đứa nhỏ, dù của nhà nó không bán được. Khi trời mưa, tôi nghĩ thương cho đứa lớn. Ai mua giầy vải vào ngày mưa?
Ông tăng khuyên:
– Bà lão, khi trời đẹp bà nên mừng cho đứa lớn vì giầy sẽ bán được; khi trời mưa bà nên mừng cho đứa nhỏ vì dù sẽ bán được.
– A! Phải ha!
Từ đó, bà già hay khóc không còn khóc nữa. Dù mưa hay nắng bà vẫn cười hì hì.
“Bất cứ việc gì thuận lợi hay không là do cách nhìn của chúng ta”
Hãy để cuộc sống dạy bạn
Sống thế nào để được tôn trọng ?
Bài học về cách chấp nhận
Ai sẽ là người công nhận ta?
Đừng buông tay, bố ơi…
Chiếc giày đánh rơi của Gandhi
Chuyện hai người cha
Quà sinh nhật
Bức thư gửi Garcia