Bà Táp-táp

Không ai biết tên thật của bà. Mọi người gọi bà là Táp-táp bởi vì mỗi khi bước lên một bước, bà lại gõ nhẹ “táp táp” trên đất. Bà bị mù. Bà dùng gậy để tìm đường, đế tránh chướng ngại vật, để kiểm tra xem bà đã đến mép lề đường hay chưa.

Bà thường đi dạo một mình, nhưng bà không thể qua đường một mình, vì bà không nhìn thấy xe và sợ bị tai nạn. Trẻ em, trai hay gái, đều luôn sẵn sàng giúp đỡ bà. Khi thấy bà Táp-táp đứng yên bên mép đường, luôn có một em nhỏ chạy đến nắm tay bà. Khi xe dừng lại, bạn ấy giúp bà đi qua đường.

– Cảm ơn cháu ! – Bà Táp-táp thường nói, rồi vừa đi tiếp vừa gõ gậy trên nền xi măng.

A-lanh là một trong những đứa trẻ giúp đỡ bà nhiều nhất. Em thường gặp bà vào buổi tối, khi đi học về. Khi thấy bà chờ, cậu bé chạy vội đến và cùng bà sang bên kia đường.

– Chào A-lanh ! – Bà nói khi nhận ra tiếng bước chân của cậu.

– Cháu chào bà Táp-táp ! – A-lanh trả lời. – Để cháu giúp bà qua đường. Bà chờ một chút… có xe tới. Rồi… xe qua rồi. Qua được rồi.

Chuyện cứ như thế tiếp diễn hằng ngày. A-lanh rất thích bà Táp-táp vì bà luôn có chuyện vui kể cho cậu nghe.

Một buổi tối tháng mười một, sương mù dày đặc ập xuống, bao trùm toàn thành phố. Khi ra khỏi trường, A-lanh hầu như không nhìn thấy gì xa hơn nửa bước. Thành phố đã trở nên lạ lùng đến nỗi A-lanh không thể tìm được đường về nhà.

– Khủng khiếp quá ! Y như đi giữa đêm tối. – Cậu bé nghĩ thầm. – Mình đang ở đâu đây ? Mình bị lạc rồi sao ?

A-lanh đứng yên một lúc, hi vọng sẽ có người đi qua để cậu hỏi đường. Nhưng không có ai hết. Mọi người đều ở nhà. A-lanh đi tiếp, cố đọc tên đường. Không thể được, sương mù dày quá. Cuối cùng, A-lanh dừng lại. Cậu có cảm giác đang đi xa nhà dần. Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng “táp, táp, táp, táp”.

– Chắc là cây gậy của bà Táp-táp ! – A-lanh tự nhủ. – Nhưng làm sao bà có thế ra đường vào thời tiết như thế này? Hi vọng bà không bị lạc đường như mình.

Bà Táp-táp đi ngang qua trước mặt A-lanh. Cậu bé đưa tay ra níu bà lại.

– Bà Táp-táp ơi, có phải bà cũng bị lạc đường không ạ ? – A-lanh hỏi.

– Lạc đường à ! – Bà Táp-táp ngạc nhiên. – Tại sao bà lại bị lạc đường ?

– Hôm nay trời tối quá vì có sương mù. – A-lanh giải thích.

– Cậu bé à, người mù luôn sống trong bóng đêm. – Bà Táp-táp nói. – Có sương mù hay không, đối với bà cũng như nhau thôi. Bà biết đường đi, cũng giống như lúc trời sáng.

– Thật thế hả bà ? – A-lanh ngạc nhiên.

– A-lanh à, ban ngày, cháu không cần đến ai hết, nhưng trong sương mù thì bà tài hơn cháu rồi! – Bà Táp-táp cười, nói tiếp. – Hôm nay, chính bà sẽ giúp cháu. Cháu hãy đi theo bà. Nhà bà ở gần đây thôi. Bà sẽ mời cháu uống tách sữa ca cao nóng, rồi bà sẽ đưa cháu về nhà.

A-lanh bước đi cạnh bà. Bà bước đi không do dự, cùng tiếng gậy gõ xuống mặt đường. Bà quẹo góc đường này rồi quẹo góc đường khác, cuối cùng, dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ. Bà lấy chìa khoá trong túi, mở cửa ra và hai bà cháu bước vào nhà.

Một cô gái chạy ra:

– Cháu rất mừng là bà đã về đến nhà. – Cô nói.

– Bà không sao đâu. – Bà già bảo. – Ma-ri à, cháu hãy pha chút sữa ca cao và lấy ổ bánh trong tủ ra. Hôm nay nhà ta có khách quý. Đó là cậu bé thường hay giúp bà qua đường.

Vài phút sau, bà Táp-táp và A-lanh đã ngồi đối diện nhau, ăn một bữa ăn nhẹ ngon lành. Rồi bà Táp-táp mặc áo khoác vào, đội mũ. Hai bà cháu khoác tay nhau đi tiếp. Sương mù vẫn dày đặc, nhưng không hề gì đối với bà. Bà định hướng trong bóng tối cũng như khi có nắng.

Một lát sau, hai bà cháu đã về đến nhà A-lanh. Mẹ A-lanh reo lên mừng rỡ. Mẹ tưởng A-lanh phải ở lại trường vì sương mù và đang chuẩn bị đi đón cậu. Mẹ cảm ơn bà Táp-táp đã đưa A-lanh về tận nhà.

– Cháu A-lanh thường xuyên giúp đỡ tôi. – Bà già mỉm cười. – Tối nay, đến lượt tôi giúp cháu. Chào A-lanh ! Ngày mai, nếu trời đẹp, cháu sẽ lại giúp bà qua đường nhé!

– Vâng ạ ! – A-lanh đáp. – Cháu sẽ là mắt của bà khi trời đẹp, nhưng bà sẽ chỉ đường cho cháu lúc trời có sương mù !

Dám mạo hiểm

Có hai hạt mầm nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ. Hạt mầm thứ nhất nói: ”Tôi muốn lớn lên.

Hãy sống với ước mơ

Hãy dám nuôi dưỡng & khát khao những ước mơ vì đó là động lực giúp bạn đạt được mục đích của mình

Cô giáo

Sự nhẫn nại của tôi sắp cạn. Không lẽ ngày nào tôi cũng phải nhắc Nicole đem trả cuốn truyện tranh mà cô bé đã mượn của trường.

Con quái vật trong hang sâu

Ngày xửa ngày xưa, có một hiệp sĩ rất thích mạo hiểm. Chàng đến một ngôi làng có con quái vật rất khủng khiếp ở trong hang sâu.

Bà lão tìm chồng

Cứ đến tầm chạng vạng tối, người già trong thôn lại tụ tập trong nhà thờ họ cùng nhau chơi bài. Cách đó không xa, có một bà lão đi từ con ngõ phía đối diện ra, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ông ấy đi đâu rồi?"

Tiếng đàn cho mẹ

Qua nhiều năm dạy piano, tôi nhận ra rằng trẻ em có nhiều cấp độ năng lực về âm nhạc. Tôi chưa bao giờ hân hanh có được một học trò thần đồng nào cả, dù cũng có một số học sinh thật sự tài năng.

Nụ hôn

Chiếc tàu tôi đang đi ghé vào một ga nhỏ. Lúc ấy đã gần sáng và trời vẫn đầy sao.

Viên kim cương

Một doanh nhân mua được viên kim cương khổng lồ ở Nam Phi, kích thước của nó bằng lòng đỏ trứng gà. Người đàn ông rất buồn vì phát hiện ra một vết nứt bên trong viên đá quý này.

Anh lính Mêmét làng Êmét

Năm 1937 tôi hãy còn là một thiến niên hiên ngang oai hùng lắm. Một ngày kia, tôi phải mang theo một số tiền lớn lên đường nhập ngũ.