Bà Táp-táp

Không ai biết tên thật của bà. Mọi người gọi bà là Táp-táp bởi vì mỗi khi bước lên một bước, bà lại gõ nhẹ “táp táp” trên đất. Bà bị mù. Bà dùng gậy để tìm đường, đế tránh chướng ngại vật, để kiểm tra xem bà đã đến mép lề đường hay chưa.

Bà thường đi dạo một mình, nhưng bà không thể qua đường một mình, vì bà không nhìn thấy xe và sợ bị tai nạn. Trẻ em, trai hay gái, đều luôn sẵn sàng giúp đỡ bà. Khi thấy bà Táp-táp đứng yên bên mép đường, luôn có một em nhỏ chạy đến nắm tay bà. Khi xe dừng lại, bạn ấy giúp bà đi qua đường.

– Cảm ơn cháu ! – Bà Táp-táp thường nói, rồi vừa đi tiếp vừa gõ gậy trên nền xi măng.

A-lanh là một trong những đứa trẻ giúp đỡ bà nhiều nhất. Em thường gặp bà vào buổi tối, khi đi học về. Khi thấy bà chờ, cậu bé chạy vội đến và cùng bà sang bên kia đường.

– Chào A-lanh ! – Bà nói khi nhận ra tiếng bước chân của cậu.

– Cháu chào bà Táp-táp ! – A-lanh trả lời. – Để cháu giúp bà qua đường. Bà chờ một chút… có xe tới. Rồi… xe qua rồi. Qua được rồi.

Chuyện cứ như thế tiếp diễn hằng ngày. A-lanh rất thích bà Táp-táp vì bà luôn có chuyện vui kể cho cậu nghe.

Một buổi tối tháng mười một, sương mù dày đặc ập xuống, bao trùm toàn thành phố. Khi ra khỏi trường, A-lanh hầu như không nhìn thấy gì xa hơn nửa bước. Thành phố đã trở nên lạ lùng đến nỗi A-lanh không thể tìm được đường về nhà.

– Khủng khiếp quá ! Y như đi giữa đêm tối. – Cậu bé nghĩ thầm. – Mình đang ở đâu đây ? Mình bị lạc rồi sao ?

A-lanh đứng yên một lúc, hi vọng sẽ có người đi qua để cậu hỏi đường. Nhưng không có ai hết. Mọi người đều ở nhà. A-lanh đi tiếp, cố đọc tên đường. Không thể được, sương mù dày quá. Cuối cùng, A-lanh dừng lại. Cậu có cảm giác đang đi xa nhà dần. Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng “táp, táp, táp, táp”.

– Chắc là cây gậy của bà Táp-táp ! – A-lanh tự nhủ. – Nhưng làm sao bà có thế ra đường vào thời tiết như thế này? Hi vọng bà không bị lạc đường như mình.

Bà Táp-táp đi ngang qua trước mặt A-lanh. Cậu bé đưa tay ra níu bà lại.

– Bà Táp-táp ơi, có phải bà cũng bị lạc đường không ạ ? – A-lanh hỏi.

– Lạc đường à ! – Bà Táp-táp ngạc nhiên. – Tại sao bà lại bị lạc đường ?

– Hôm nay trời tối quá vì có sương mù. – A-lanh giải thích.

– Cậu bé à, người mù luôn sống trong bóng đêm. – Bà Táp-táp nói. – Có sương mù hay không, đối với bà cũng như nhau thôi. Bà biết đường đi, cũng giống như lúc trời sáng.

– Thật thế hả bà ? – A-lanh ngạc nhiên.

– A-lanh à, ban ngày, cháu không cần đến ai hết, nhưng trong sương mù thì bà tài hơn cháu rồi! – Bà Táp-táp cười, nói tiếp. – Hôm nay, chính bà sẽ giúp cháu. Cháu hãy đi theo bà. Nhà bà ở gần đây thôi. Bà sẽ mời cháu uống tách sữa ca cao nóng, rồi bà sẽ đưa cháu về nhà.

A-lanh bước đi cạnh bà. Bà bước đi không do dự, cùng tiếng gậy gõ xuống mặt đường. Bà quẹo góc đường này rồi quẹo góc đường khác, cuối cùng, dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ. Bà lấy chìa khoá trong túi, mở cửa ra và hai bà cháu bước vào nhà.

Một cô gái chạy ra:

– Cháu rất mừng là bà đã về đến nhà. – Cô nói.

– Bà không sao đâu. – Bà già bảo. – Ma-ri à, cháu hãy pha chút sữa ca cao và lấy ổ bánh trong tủ ra. Hôm nay nhà ta có khách quý. Đó là cậu bé thường hay giúp bà qua đường.

Vài phút sau, bà Táp-táp và A-lanh đã ngồi đối diện nhau, ăn một bữa ăn nhẹ ngon lành. Rồi bà Táp-táp mặc áo khoác vào, đội mũ. Hai bà cháu khoác tay nhau đi tiếp. Sương mù vẫn dày đặc, nhưng không hề gì đối với bà. Bà định hướng trong bóng tối cũng như khi có nắng.

Một lát sau, hai bà cháu đã về đến nhà A-lanh. Mẹ A-lanh reo lên mừng rỡ. Mẹ tưởng A-lanh phải ở lại trường vì sương mù và đang chuẩn bị đi đón cậu. Mẹ cảm ơn bà Táp-táp đã đưa A-lanh về tận nhà.

– Cháu A-lanh thường xuyên giúp đỡ tôi. – Bà già mỉm cười. – Tối nay, đến lượt tôi giúp cháu. Chào A-lanh ! Ngày mai, nếu trời đẹp, cháu sẽ lại giúp bà qua đường nhé!

– Vâng ạ ! – A-lanh đáp. – Cháu sẽ là mắt của bà khi trời đẹp, nhưng bà sẽ chỉ đường cho cháu lúc trời có sương mù !

Tình yêu và cuộc sống

Chồng chị là một kỹ sư giỏi, chị yêu anh vì sự vững chãi, chín chắn của anh, chị yêu cái cảm giác ấm áp mà chị có mỗi khi chị tựa đầu vào vai anh. Sau 3 năm yêu nhau và tìm hiểu, anh chị đã đi đến hôn nhân.

Giá trị của cuộc sống

Trong một ngôi chùa, bỗng một ngày chú tiểu hỏi sư phụ: Thưa thầy , giá trị cuộc sống của một con người là gì. – Hỏi vậy là do thường ngày chú tiểu thấy mọi người lên chùa đều cầu mong cho cuộc sống có giá trị.

Có thể cho anh ôm em 1 lần được không?

Anh và cô là bạn cùng lớp đại học. Anh yêu cô bốn năm cũng như một ngày, nhưng cô không yêu anh, vì anh không phải là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của cô.

Cuộc sống vẫn còn ý nghĩa

Chăm sóc các bệnh nhân đột quỵ trong bệnh viện là một công việc có thể mang người ta đến hai cực của trạng thái. Bởi các bệnh nhân hoặc thường hết sức mang ơn khi được cứu sống hoặc chỉ muốn chết...

Tình yêu của anh và em

Cynthia và Alvin chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không chấp thuận.

Viên đá quan trọng

Ngày còn học lớp quản trị kinh doanh, tôi đã được học một bài học không thể quên từ người thầy của mình. Đó là tiết học về quản lý thời gian...

Nhận thức

Trong một ngôi làng nhỏ nọ có hai anh em sinh đôi sống trong một gia đình rất nghèo khổ. Cha họ là một người nát rượu, còn mẹ họ chỉ làm công việc nội trợ...

Cong, nhưng đừng gãy

Một trong những hồi ức thân thương nhất của tôi khi còn thơ đó là đi dọc và ngồi xuống bên bờ sông. Nơi đó tôi được tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng, ngắm nhìn dòng nước lặng lờ trôi và tiếng những con chim hót và những chiếc lá cây rì rào.

Dừng lại, cúi xuống và nhặt lấy yêu thương

Mỗi buổi sáng thức dậy, chỉ có tiền là người bạn, người thân duy nhất mà họ có thể nhìn thấy…Vậy cuộc đời như thế có gì vui để sống?