Biết ơn vạn bội

– Bạn thân mến. Tôi mới quen một thiếu phụ. Duyên may thật sự!

– Nàng đẹp lắm hả?

– Còn phải hỏi. Anh xem, ảnh của nàng đây.

– Đẹp thật đấy!… Cố gắng, đừng bỏ lỡ đấy.

– Hẳn đi chứ!… Anh có biết tôi say đắm đến thế nào không.

– Nhưng nàng có chú ý đến anh không?

– Hẳn là có…

– Thế thì phải chinh phục ngay trái tim nàng.

o O o

– Tình hình thế nào, có gì hay không đấy?

– Tuyệt lắm. Hôm nọ tôi đã kể anh nghe rằng tôi có một nàng…

– A, thế nào rồi?

– Tôi yêu, yêu đến mất trí.

– Nhưng nàng có yêu anh không?

– Chưa biết.

– Phải làm sao cho nàng yêu anh!

– Làm thế nào?

– Điều ấy thì tôi có thể bàn với anh được. Thứ nhất là quà tặng. Phụ nữ bao giờ cũng thích được quà. Đầu tiên có thể là hoa, đặc biệt là tử đinh hương… Sau đó đến một thứ quí hơn… Và nhớ thường xuyên nói với nàng rằng nàng rất thông minh.

– Hay đấy, tôi sẽ cố theo lời anh nói.

o O o

– Trời ơi, tôi không biết nói sao để cám ơn anh cho hết!

– Mọi việc tốt đấy chứ?

– Bạn thân mến, anh thật hiểu lòng dạ đàn bà. Tôi đã làm theo đúng ý anh. Nàng đối với tôi hoàn toàn có thiện cảm rồi. Nhân danh đấng Ala, anh bảo tôi làm gì bây giờ?

– Anh phải mời nàng xem phim. Nhưng phải chọn phim đừng nghiêm túc quá, có thể là một chuyện gì bi thảm, một hài kịch nhẹ nhàng, hoặc một màn vũ nhạc gì đó. Xem xong nhất thiết phải đi ăn kem va-ni. Nhớ rằng trong túi anh luôn luôn phải có sô-cô-la và phải mời nàng ăn luôn.

– Thế nào tôi cũng làm đúng lời anh dặn. Tôi yêu đến hoá điên rồ.

o O o

– Hôm qua bọn mình xem phim. Vào rạp tôi mời kẹo sô-cô-la. Nàng bằng lòng lắm. Xem xong vào hàng bánh kẹo ăn kem va-ni. Nàng bảo tôi là hạng đàn ông có thẩm mỹ tinh tế. Tuần này bọn mình định đi chơi xa. Nhân danh Đức Ala, anh khuyên tôi đi hướng nào nhỉ?

– Theo tôi, các bạn nên ra đảo Hoa cương. Nên thuê hai con la mà cưỡi. Sau đó ra bãi tắm. Rồi đi khiêu vũ. Nhưng nhớ chỉ mời nàng nhảy van thôi đấy.

– Lạy Chúa!… Làm sao tôi chinh phục được người đàn bà ấy nhỉ!

– Anh cứ theo đúng lời tôi, mọi việc đâu sẽ vào đấy!

– Tôi thật không biết cám ơn anh thế nào cho hết.

– Không cần… Tôi chỉ muốn truyền kinh nghiệm cho anh thế thôi.

o O o

– Thế nào, các bạn có đi chơi không đấy?

– Đi chứ!… Tuyệt vời lắm! Nhưng tôi không gặp may…

– Sao vậy?

– Hóa ra nàng có chồng rồi. Chúng mình chỉ dạo chơi thôi, chẳng có gì hơn nữa.

– Thế nàng có yêu chồng không?

– Không đâu, nàng bảo chồng thô lỗ, ngu độn như lừa, chẳng hiểu gì hết, đối với anh ta, tâm hồn phụ nữ là một buồng tối.

– Một thiếu phụ đáng thương! Vì sao nàng không ly dị đi?

– Nàng bảo nếu tôi đáng tin thì ngay hôm nay nàng sẽ nộp đơn ly dị! Tôi không biết mình phải làm gì…

– Chớ để mất nàng!

o O o

– Công việc của anh thế nào?

– Anh đừng có hỏi. Bọn mình chưa một lần nào hôn nhau. Nàng nhút nhát quá. Nhưng tôi cảm thấy nàng yêu tôi.

– Tiếp tục tặng quà đi. Mua nước hoa đắt tiền vào, chẳng hạn nước hoa “Xan đan” ấy. Sau đó… tôi cũng không biết… mua một loại vải đẹp đi… Hầu hết phụ nữ thích màu xanh lơ hoặc là xanh nhạt.

– Ngộ chồng nàng biết thì sao?

– Làm gì mà đoán ra được? Chính nàng nói hớ ra rằng hắn ta là một gã khờ kia mà. Nếu anh muốn tôi sẽ đi chọn vải giúp anh…

– Hay quá… Ta đi luôn nhé!

o O o

– Tình hình thế nào rồi?

– Tốt quá anh ạ! Tôi đưa nước hoa, nàng bảo đúng là thứ nàng thích nhất. Tôi tặng vải, nàng sướng rơn lên. Bạn ơi, tôi đang hớn hở như một cậu học trò. Anh bảo tôi phải làm gì để có nàng trọn vẹn?

– Anh hãy đọc cho nàng nghe những vần thơ của Iakhi Kêman. Phải thề thốt sẽ lấy nàng làm vợ. Phải hối thúc nàng mau mau ly dị gã khờ kia.

o O o

– Lâu nay anh trốn biệt đi đâu thế?

– Bận quá, không gặp anh được. Nàng ly dị rồi đấy!

– Thế anh vẫn quyết lấy nàng đấy chứ?

– Tất nhiên.

– Vậy thì phải nhanh nhanh lên, kẻo…

o O o

– Tôi không biết lấy vì đền đáp ơn anh. Hôm qua chúng tôi làm lễ thành hôn rồi. Anh đã cho tôi một hạnh phúc lớn quá. Tôi đã có được gia đình, có vợ, có người yêu thương…

– Người anh em của tôi ơi. Tôi phải cám ơn anh mới đúng, chính anh đã cho tôi hạnh phúc lớn lao. Chính anh đã giúp tôi thoát được khỏi cái con vợ yêu quái của tôi đấy!

Phép lạ đêm giáng sinh

Hằng năm, cứ đến Giáng Sinh, Hài Nhi Giêsu thường đi một vòng rảo qua khắp các làng mạc và đô thị để tặng quà cũng như nhận quà và phân phát cho những ai cần đến.

Cuộc đời và những vòng tay

Theo bạn, phần quan trọng nhất trên cơ thể con người là gì? Chắc hẳn câu trả lời của mỗi người sẽ không giống nhau. Riêng với tôi, đó chính là vòng tay.

Hãy mặc cho con bộ đồ màu đỏ

Công việc của tôi là chăm sóc những đứa trẻ mang trong người vi-rút gây ra căn bệnh AIDS. Những mối quan hệ tôi có được với những đứa trẻ đặc biệt này chính là món quà vô giá đối với tôi.

Chuyện của Ann

Định mệnh đến thăm tôi vào ngày 10 tháng 9 năm 1984 - và ngay lập tức cuộc sống của tôi dừng một cách đột ngột.

Nếu em là anh

Nếu em là con trai, và anh là con gái, em sẽ khen anh xinh đẹp mỗi ngày, dù sự thật có phải thế hay không. Và em sẽ phùng mang trợn mắt với ai dám chê bai anh của em.

Tình yêu tạo nên lẽ sống

Tôi chỉ mới 12 tuổi, nhưng tôi đã biết buồn và rất sợ cái chết mỗi khi nghĩ đến ông ngoại, người mang trong mình căn bệnh gọi là “khí thủng” do thói quen hút thuốc từ hồi ông còn học trung học...

Bác cũng là cướp biển!

Một ngày nọ, khi bà Smith đang ngồi trong phòng đợi của bệnh viện thì thấy một cậu bé được mẹ dẫn vào. Thằng bé khiến bà phải chú ý vì một bên mắt của cậu được bịt lại bằng một miếng da màu đen...

Đôi ủng cao su và nhưng chiếc kem

Khi còn nhỏ, tôi rất thích ăn kem. Tất nhiên, kem là thứ mà đến bây giờ tôi vẫn thích ăn.

Trái tim không có tuổi

Chiếc tàu thủy lướt đi, trên boong có rất nhiều người đang tận hưởng kỳ nghỉ thoải mái trên biển kéo dài ba ngày. Ở lối đi phía trước tôi là một người phụ nữ nhỏ bé trong bộ quần áo màu nâu nhạt.