Cậu đừng lo, tôi chính là hi vọng

Trong một căn phòng vắng lặng. Nó im lặng đến nổi chúng ta có thể nghe thấy những lời trò chuyện của các ngọn nến. Có tất cả bốn ngọn nến đang cháy và chúng tâm sự với nhau.

Ngọn nến thứ nhất bảo:

- Ta là ngọn lửa biểu tượng cho sự Hoà Thuận. Thế nhưng ở thời điểm này, ta thật bất hạnh. Mọi người luôn gây chiến tranh và thù hận cho nhau, vì thế ta có nên tồn tại nữa hay không?  

Nói xong ngọn nến từ từ mờ dần rồi lụi tắt hoàn toàn.

Ngọn nến thứ hai tiếp lời:

- Còn ta, là biểu tượng của tình Yêu Thương. Nhưng thật trớ trêu, ngày nay con người gần như quên hẳn ta. Mọi người ghen ghét, đố kị lẫn nhau. Thậm chí ngay cả anh em trong một nhà cũng vậy. Ta chán quá.

Nói xong, ngọn nến cũng phụt tắt.

Tiếp theo ngọn nến thứ ba lên tiếng:

- Ta chính là Niềm Tin. Nhưng cuộc sống bây giờ có ai còn cần ta nữa. Ta trở nên một kẻ thừa thãi và xa xỉ. Loài người bây giờ chỉ chạy theo những thứ thực dụng và không bao giờ còn tin vào chính mình. Ta đi đây. 

Nói xong nó cũng từ từ tắt và toả ra một làn khói trắng.

Căn phòng lúc đó trở nên tối tăm và lạnh lẽo. Chỉ còn một ngọn nến cuối cùng đang cháy, như một vì sao lẻ loi cuối chân Trời. Thình lình, một cậu bé bước vào và nói:

- Tại sao các bạn không cháy nữa. Thế giới này vẫn cần đến các bạn mà.

Lúc đó, ngọn nến thứ tư lến tiếng: 

- Cậu đừng lo. Tôi chính là Hi Vọng. Nếu tôi vẫn còn cháy, cho dù ngọn lửa có mong manh thì chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại Hoà Thuận – Yêu Thương và Niềm Tin. 

Đôi mắt cậu bé sáng lên. Và cậu đã dùng ngọn nến thứ tư – ngọn nến Hi Vọng để thắp sáng lại những ngọn nến đã tắt kia.

Chuyện đời thường

Ðây là một câu chuyện đời thường, cảm động của nhà văn khuyết danh (Trung Quốc). Hai nhân vật chính trong truyện đã trải qua những ngộ nhận, bi kịch để cuối cùng nhận ra nhau khi một người không còn nữa trên đời.

7 trắng, 4 đỏ, 2 xanh

Tôi tin rằng mỗi vật thể quanh ta đều chứa đựng một kỷ niệm nào đó. Kỷ niệm sâu sắc nhất của tôi được gìn giữ trong chiếc hộp sắt cũ kỹ đặt trên kệ sách.

Anh lính Mêmét làng Êmét

Năm 1937 tôi hãy còn là một thiến niên hiên ngang oai hùng lắm. Một ngày kia, tôi phải mang theo một số tiền lớn lên đường nhập ngũ.

Đấu trường và cuộc sống

Trên một bức tường cũ kỹ của một đấu trường cổ ở La Mã người ta đã đọc được những dòng chữ sau...

Hãy bình tĩnh khi bạn bị chê bai

Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi. Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp...

Ba câu hỏi khó

Ðó là chuyện ba câu hỏi khó của một nhà vua, do nhà văn hào Leo Tolstoy kể lại.

Món quà vàng

Một người cha đã trách mắng đứa con gái năm tuổi của mình vì đã phung phí một tờ giấy gói quà màu vàng sang trọng...

Hạnh phúc vô biên

Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất chấp hoàn cảnh của riêng mình. Nỗi khổ được sẻ chia sẽ vơi nửa , nhưng hạnh phúc được sẻ chia sẽ nhân đôi.

Câu chuyện ven đường

Trên một con đường vắng, một chiếc xe đang phóng nhanh chợt đột ngột thắng gấp lại và tấp vào lề đường. Ai đó vừa ném một viên đá vào cánh cửa chiếc xe...