Còn có ai đó yêu thương bạn

Một đêm mưa tầm tã, một người đàn ông tên Mark quyết định chấm dứt cuộc đời mình.

Đã hơn 50 tuổi, Mark chưa bao giờ có vợ và chưa bao giờ trải qua niềm vui có con hoặc có được ngày nghỉ với gia đình. Cha mẹ ông đều đã mất cách đây 7 năm. Ông có chị gái nhưng từ lâu đã mất liên lạc. Ông làm một công việc bưng bê và công việc dẫn ông tới tâm trạng bất đắc chí. Người ướt sũng và cảm thấy vô cùng bất hạnh, ông đi dọc theo những con phố, cảm giác như thể không còn một ai quan tâm xem ông còn sống hay đã chết.

Vào cái đêm mưa tầm tã đó, tôi đang ngồi trong phòng mình xem mưa tạt vào cửa kính. Lúc đó tôi 6 tuổi và toàn bộ cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh bộ sưu tập các nhân vật trong bộ film hành động Star War của tôi. Tôi đang mơ đến một này tôi có đủ tiền để mua thêm nhân vật Darth Vader, bỏ vào cái hộp sưu tập. Để giúp tôi kiếm tiền, ba tôi đã “thuê” tôi chạy bộ cùng ông. Và mỗi ngày, tôi nhích thêm được 50 xu đến số tiền để mua Darth Vader.

Nghe tiếng chuông cửa rung, tôi nhảy phắt khỏi ghế, chạy ra khỏi phòng, ra đứng ở đầu cầu thang. Mẹ tôi lúc đó đã đứng ngoài của lớn.

Mở cửa ra, bà thấy trước mặt mình là một người đàn ông trông thảm hại hết sức, với nước mắt lăn dài trên má. Mẹ tôi, quá tội nghiệp cho người khách lạ, đã mời ông ấy vào nhà và ông cùng ngồi xuống với ba mẹ tôi dưới phòng khách.

Vì tò mò, tôi lẻn xuống cầu thang để có thể nhìn rõ hơn. Tôi không nghe được họ đang nói gì nhưng những tiếng thở dài của người đàn ông nhàu nhĩ kia, đang giơ tay ôm lấy đầu và khóc làm ngực tôi thắt nghẹn. Tôi chạy vội lên lầu, vào phòng, thò tay vào trong ống tiền tiết kiệm. Lấy đồng xu 50 xu có in hình Kennedy mà tôi kiếm được ngày hôm ấy ra, tôi chạy xuống cầu thang.

Tới cửa phòng khách, tôi bước vào. Ba người lớn nhìn tôi ngạc nhiên khi tôi bước thẳng tới người khách lạ. Tôi đặt đồng 50 xu vào tay ông ấy và nói rằng tôi muốn ông nhận. Rồi tôi ôm lấy người đàn ông, xong tôi quay lại, chạy thật nhanh ra khỏi phòng, leo trở lên cầu thang. Tôi thấy bối rối nhưng cực kì hạnh phúc.

Ở dưới nhà, Mark ngồi yên lặng với đầu cúi thấp, nước mắt chảy dài trên mặt khi bàn tay ông nắm chặt đồng tiền kẽm. Cuối cùng, nhìn ba mẹ tôi, ông nói: “Chỉ vì tôi nghĩ không ai quan tâm đến mình nữa. 20 năm qua, tôi đã quá cô đơn. Đó là cái ôm hôn đầu tiên tôi được nhận, sau bao nhiêu lâu rồi tôi cũng không nhớ nổi. Thật khó mà tin là còn ai đó nghĩ đến mình!”

Cuộc đời Mark đã thay đổi từ đêm đó. Khi rời khỏi nhà tôi, ông đã sẵn sàng sống tiếp thay vì chết. Mặc dù chúng tôi không bao giờ gặp lại Mark nữa nhưng thỉnh thoảng chúng tôi vẫn nhận được thư của ông, cho chúng tôi hay rằng ông dạo này vẫn khoẻ và mọi việc đều ổn.

Ở tuổi lên 6, tôi đã không nghĩ nhiều về việc mình làm đêm đó. Đó chỉ là cách phản ứng của tôi trước tiếng thở than của một người đang đau khổ. Thường trong những buổi chạy bộ, ba tôi và tôi vẫn nói chuyện về sự quan trọng của việc “CHO”, nhưng tuy thế, cho đến lúc đó tôi vẫn chưa hiểu hết cái ý nghĩa của việc này. Nhưng cuộc đời tôi từ đêm đó cũng thay đổi, bởi vì tận mắt tôi đã chứng kiến sức mạnh chữa lành của việc “CHO”. Cho dù đó chỉ là món quà giá 50 xu.

Trước khi Mark đi, ba mẹ tôi có hỏi ông vì sao ông đã gõ đúng cánh cửa nhà chúng tôi. Mark nói rằng khi đi bộ dọc theo những con phố vào đêm mưa đó, lòng tuyệt vọng và sẵn sàng chết đi, ông đã nhận thấy trên cái cản chống va đụng ở đuôi xe hơi có một miếng dán. Ông đứng ở chỗ đậu xe, thắc mắc không hiểu những người trong trong căn nhà phía trước có đậu chiếc xe này, họ sống ra sao. Thế rồi, trong tâm trí mù mịt đi vì bất hạnh, ông đã đi tới cánh cửa. Thật khó mà tưởng tượng nổi một miếng dán và 50 xu có thể thay đổi cuộc đời của 2 con người. Thế mà chuyện ấy đã xảy ra.

Cái miếng dán ấy, trên chiếc xe của chúng tôi viết: CÒN CÓ AI ĐÓ YÊU THƯƠNG BẠN!

Nói với con về những con đường…

Hình ảnh những con đường luôn hấp dẫn má, bởi trong cuộc sống của mỗi chúng ta luôn hiện diện rất nhiều con đường.

Tình yêu của một con vịt

Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem.

Món quà vàng

Một người cha đã trách mắng đứa con gái năm tuổi của mình vì đã phung phí một tờ giấy gói quà màu vàng sang trọng...

Ngọn gió và cây sồi

Một ngọn gió dữ dội băng qua khu rừng già. Nó ngạo nghễ thổi tung tất cả các sinh vật trong rừng, cuốn phăng những đám lá, quật gãy các cành cây.

Liều thuốc Hy Vọng

Một buổi sáng, khi đang dùng điểm tâm, tôi vô tình nghe được câu chuyện của hai bác sĩ điều trị bệnh ung thư.

Chỉ trăm bước nữa là thành công số một

Hồi đó tôi hai mươi lăm tuổi, thất nghiệp và đói. Đã nhiều lần tôi ở trong tình trạng như vậy tại Constantinople, tại Paris, tại Rome.

Công việc thật sự

Trong nhiều năm liên, tôi đã trải qua các công việc được trả lương cao, và công việc nào tôi cũng thích. Nhưng giờ đây, tôi đang làm công việc "thật sự" của tôi, là nuôi dạy sáu đứa con nhỏ.

Tình yêu của anh và em

Cynthia và Alvin chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không chấp thuận.

Cảm xúc gọi yêu thương

Khi con gái tôi hãnh diện trao cái bọc nhỏ quấn đầy khăn mền cho tôi, điều duy nhất tôi có thể cảm nhận là sự căng thắng lan dọc theo sống lưng...