Còn có ai đó yêu thương bạn

Một đêm mưa tầm tã, một người đàn ông tên Mark quyết định chấm dứt cuộc đời mình.

Đã hơn 50 tuổi, Mark chưa bao giờ có vợ và chưa bao giờ trải qua niềm vui có con hoặc có được ngày nghỉ với gia đình. Cha mẹ ông đều đã mất cách đây 7 năm. Ông có chị gái nhưng từ lâu đã mất liên lạc. Ông làm một công việc bưng bê và công việc dẫn ông tới tâm trạng bất đắc chí. Người ướt sũng và cảm thấy vô cùng bất hạnh, ông đi dọc theo những con phố, cảm giác như thể không còn một ai quan tâm xem ông còn sống hay đã chết.

Vào cái đêm mưa tầm tã đó, tôi đang ngồi trong phòng mình xem mưa tạt vào cửa kính. Lúc đó tôi 6 tuổi và toàn bộ cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh bộ sưu tập các nhân vật trong bộ film hành động Star War của tôi. Tôi đang mơ đến một này tôi có đủ tiền để mua thêm nhân vật Darth Vader, bỏ vào cái hộp sưu tập. Để giúp tôi kiếm tiền, ba tôi đã “thuê” tôi chạy bộ cùng ông. Và mỗi ngày, tôi nhích thêm được 50 xu đến số tiền để mua Darth Vader.

Nghe tiếng chuông cửa rung, tôi nhảy phắt khỏi ghế, chạy ra khỏi phòng, ra đứng ở đầu cầu thang. Mẹ tôi lúc đó đã đứng ngoài của lớn.

Mở cửa ra, bà thấy trước mặt mình là một người đàn ông trông thảm hại hết sức, với nước mắt lăn dài trên má. Mẹ tôi, quá tội nghiệp cho người khách lạ, đã mời ông ấy vào nhà và ông cùng ngồi xuống với ba mẹ tôi dưới phòng khách.

Vì tò mò, tôi lẻn xuống cầu thang để có thể nhìn rõ hơn. Tôi không nghe được họ đang nói gì nhưng những tiếng thở dài của người đàn ông nhàu nhĩ kia, đang giơ tay ôm lấy đầu và khóc làm ngực tôi thắt nghẹn. Tôi chạy vội lên lầu, vào phòng, thò tay vào trong ống tiền tiết kiệm. Lấy đồng xu 50 xu có in hình Kennedy mà tôi kiếm được ngày hôm ấy ra, tôi chạy xuống cầu thang.

Tới cửa phòng khách, tôi bước vào. Ba người lớn nhìn tôi ngạc nhiên khi tôi bước thẳng tới người khách lạ. Tôi đặt đồng 50 xu vào tay ông ấy và nói rằng tôi muốn ông nhận. Rồi tôi ôm lấy người đàn ông, xong tôi quay lại, chạy thật nhanh ra khỏi phòng, leo trở lên cầu thang. Tôi thấy bối rối nhưng cực kì hạnh phúc.

Ở dưới nhà, Mark ngồi yên lặng với đầu cúi thấp, nước mắt chảy dài trên mặt khi bàn tay ông nắm chặt đồng tiền kẽm. Cuối cùng, nhìn ba mẹ tôi, ông nói: “Chỉ vì tôi nghĩ không ai quan tâm đến mình nữa. 20 năm qua, tôi đã quá cô đơn. Đó là cái ôm hôn đầu tiên tôi được nhận, sau bao nhiêu lâu rồi tôi cũng không nhớ nổi. Thật khó mà tin là còn ai đó nghĩ đến mình!”

Cuộc đời Mark đã thay đổi từ đêm đó. Khi rời khỏi nhà tôi, ông đã sẵn sàng sống tiếp thay vì chết. Mặc dù chúng tôi không bao giờ gặp lại Mark nữa nhưng thỉnh thoảng chúng tôi vẫn nhận được thư của ông, cho chúng tôi hay rằng ông dạo này vẫn khoẻ và mọi việc đều ổn.

Ở tuổi lên 6, tôi đã không nghĩ nhiều về việc mình làm đêm đó. Đó chỉ là cách phản ứng của tôi trước tiếng thở than của một người đang đau khổ. Thường trong những buổi chạy bộ, ba tôi và tôi vẫn nói chuyện về sự quan trọng của việc “CHO”, nhưng tuy thế, cho đến lúc đó tôi vẫn chưa hiểu hết cái ý nghĩa của việc này. Nhưng cuộc đời tôi từ đêm đó cũng thay đổi, bởi vì tận mắt tôi đã chứng kiến sức mạnh chữa lành của việc “CHO”. Cho dù đó chỉ là món quà giá 50 xu.

Trước khi Mark đi, ba mẹ tôi có hỏi ông vì sao ông đã gõ đúng cánh cửa nhà chúng tôi. Mark nói rằng khi đi bộ dọc theo những con phố vào đêm mưa đó, lòng tuyệt vọng và sẵn sàng chết đi, ông đã nhận thấy trên cái cản chống va đụng ở đuôi xe hơi có một miếng dán. Ông đứng ở chỗ đậu xe, thắc mắc không hiểu những người trong trong căn nhà phía trước có đậu chiếc xe này, họ sống ra sao. Thế rồi, trong tâm trí mù mịt đi vì bất hạnh, ông đã đi tới cánh cửa. Thật khó mà tưởng tượng nổi một miếng dán và 50 xu có thể thay đổi cuộc đời của 2 con người. Thế mà chuyện ấy đã xảy ra.

Cái miếng dán ấy, trên chiếc xe của chúng tôi viết: CÒN CÓ AI ĐÓ YÊU THƯƠNG BẠN!

Khoảnh khắc yếu đuối

Một ngày nọ, khi tôi còn học năm đầu trên trường trung học, tôi nhìn thấy một anh bạn cùng lớp đang đi từ trường về nhà. Tên của cậu ta là Kyle.

Câu chuyện bát mì

Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là “Câu chuyện bát mì”.

Hai hạt lúa

Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khỏe và chắc mẩy. Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó.

Ôm cây đợi thỏ

Hằng ngày tôi thường ngồi dưới một gốc cây to, chờ đợi con thỏ mang tên Tình Yêu. Nghe nói, có người đã nhìn thấy nó chạy qua đây.

Gửi tới một người bạn

Tớ nói với cậu điều này nhé, tớ biết cậu không bộc lộ mình, không thể hiện mình, rất muốn giấu mình sau nhưng tiếng cười. Nhưng tớ biết cậu có nhiều tâm sự lắm, nhiều điều phải suy nghĩ lắm.

Hai bát mì bò

Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù.

Paco, hãy trở về nhà !

Tại một thị trấn nhỏ ở Tây Ban Nha, có một người đàn ông tên Jorge vừa cãi vã dữ dội với cậu con trai Paco của mình. Ngày hôm sau, ông phát hiện giường của Paco trống không – cậu bé đã bỏ nhà ra đi.

Ổ bánh mỳ và ông già kỳ quặc

Một người phụ nữ nọ có thói quen nướng bánh mì cho gia đình, luôn làm thừa ra một cái để lại cho người nghèo đói. Bà để ổ bánh mì đó bên ngoài thành cửa sổ cho người nghèo đi qua dễ lấy.

Chúng em là những thằng ngu

Vào ngày đầu tiên tôi đi dạy, tất cả các giờ học đều trôi chảy. Cho đến giờ thứ bảy, giờ cuối cùng trong ngày.