Còn có ai đó yêu thương bạn

Một đêm mưa tầm tã, một người đàn ông tên Mark quyết định chấm dứt cuộc đời mình.

Đã hơn 50 tuổi, Mark chưa bao giờ có vợ và chưa bao giờ trải qua niềm vui có con hoặc có được ngày nghỉ với gia đình. Cha mẹ ông đều đã mất cách đây 7 năm. Ông có chị gái nhưng từ lâu đã mất liên lạc. Ông làm một công việc bưng bê và công việc dẫn ông tới tâm trạng bất đắc chí. Người ướt sũng và cảm thấy vô cùng bất hạnh, ông đi dọc theo những con phố, cảm giác như thể không còn một ai quan tâm xem ông còn sống hay đã chết.

Vào cái đêm mưa tầm tã đó, tôi đang ngồi trong phòng mình xem mưa tạt vào cửa kính. Lúc đó tôi 6 tuổi và toàn bộ cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh bộ sưu tập các nhân vật trong bộ film hành động Star War của tôi. Tôi đang mơ đến một này tôi có đủ tiền để mua thêm nhân vật Darth Vader, bỏ vào cái hộp sưu tập. Để giúp tôi kiếm tiền, ba tôi đã “thuê” tôi chạy bộ cùng ông. Và mỗi ngày, tôi nhích thêm được 50 xu đến số tiền để mua Darth Vader.

Nghe tiếng chuông cửa rung, tôi nhảy phắt khỏi ghế, chạy ra khỏi phòng, ra đứng ở đầu cầu thang. Mẹ tôi lúc đó đã đứng ngoài của lớn.

Mở cửa ra, bà thấy trước mặt mình là một người đàn ông trông thảm hại hết sức, với nước mắt lăn dài trên má. Mẹ tôi, quá tội nghiệp cho người khách lạ, đã mời ông ấy vào nhà và ông cùng ngồi xuống với ba mẹ tôi dưới phòng khách.

Vì tò mò, tôi lẻn xuống cầu thang để có thể nhìn rõ hơn. Tôi không nghe được họ đang nói gì nhưng những tiếng thở dài của người đàn ông nhàu nhĩ kia, đang giơ tay ôm lấy đầu và khóc làm ngực tôi thắt nghẹn. Tôi chạy vội lên lầu, vào phòng, thò tay vào trong ống tiền tiết kiệm. Lấy đồng xu 50 xu có in hình Kennedy mà tôi kiếm được ngày hôm ấy ra, tôi chạy xuống cầu thang.

Tới cửa phòng khách, tôi bước vào. Ba người lớn nhìn tôi ngạc nhiên khi tôi bước thẳng tới người khách lạ. Tôi đặt đồng 50 xu vào tay ông ấy và nói rằng tôi muốn ông nhận. Rồi tôi ôm lấy người đàn ông, xong tôi quay lại, chạy thật nhanh ra khỏi phòng, leo trở lên cầu thang. Tôi thấy bối rối nhưng cực kì hạnh phúc.

Ở dưới nhà, Mark ngồi yên lặng với đầu cúi thấp, nước mắt chảy dài trên mặt khi bàn tay ông nắm chặt đồng tiền kẽm. Cuối cùng, nhìn ba mẹ tôi, ông nói: “Chỉ vì tôi nghĩ không ai quan tâm đến mình nữa. 20 năm qua, tôi đã quá cô đơn. Đó là cái ôm hôn đầu tiên tôi được nhận, sau bao nhiêu lâu rồi tôi cũng không nhớ nổi. Thật khó mà tin là còn ai đó nghĩ đến mình!”

Cuộc đời Mark đã thay đổi từ đêm đó. Khi rời khỏi nhà tôi, ông đã sẵn sàng sống tiếp thay vì chết. Mặc dù chúng tôi không bao giờ gặp lại Mark nữa nhưng thỉnh thoảng chúng tôi vẫn nhận được thư của ông, cho chúng tôi hay rằng ông dạo này vẫn khoẻ và mọi việc đều ổn.

Ở tuổi lên 6, tôi đã không nghĩ nhiều về việc mình làm đêm đó. Đó chỉ là cách phản ứng của tôi trước tiếng thở than của một người đang đau khổ. Thường trong những buổi chạy bộ, ba tôi và tôi vẫn nói chuyện về sự quan trọng của việc “CHO”, nhưng tuy thế, cho đến lúc đó tôi vẫn chưa hiểu hết cái ý nghĩa của việc này. Nhưng cuộc đời tôi từ đêm đó cũng thay đổi, bởi vì tận mắt tôi đã chứng kiến sức mạnh chữa lành của việc “CHO”. Cho dù đó chỉ là món quà giá 50 xu.

Trước khi Mark đi, ba mẹ tôi có hỏi ông vì sao ông đã gõ đúng cánh cửa nhà chúng tôi. Mark nói rằng khi đi bộ dọc theo những con phố vào đêm mưa đó, lòng tuyệt vọng và sẵn sàng chết đi, ông đã nhận thấy trên cái cản chống va đụng ở đuôi xe hơi có một miếng dán. Ông đứng ở chỗ đậu xe, thắc mắc không hiểu những người trong trong căn nhà phía trước có đậu chiếc xe này, họ sống ra sao. Thế rồi, trong tâm trí mù mịt đi vì bất hạnh, ông đã đi tới cánh cửa. Thật khó mà tưởng tượng nổi một miếng dán và 50 xu có thể thay đổi cuộc đời của 2 con người. Thế mà chuyện ấy đã xảy ra.

Cái miếng dán ấy, trên chiếc xe của chúng tôi viết: CÒN CÓ AI ĐÓ YÊU THƯƠNG BẠN!

Nếu các bà nội, bà ngoại lãnh đạo thế giới

Đôi khi tôi cảm thấy dường như thê giới này đang rã rời thành từng mảnh. Giải pháp của tôi là cứ để các bà nội, bà ngoại nắm quyền lãnh đạo nó.

Bông hoa đẹp nhất

Đã từ lâu rồi, tôi thường nhờ một người cung cấp cho tôi những khuyết áo hoa hồng để cài lên ve áo cơmplê mỗi ngày chủ nhật. Vì tôi luôn mặc chiếc áo có đính hoa vào sáng chủ nhật nên thật tình tôi không nghĩ nhiều về điều ấy...

Dạy con từ trong bụng mẹ

Vợ Lôi Trí có thai. Anh mừng vui khôn xiết, vội đi ngay đến trung tâm máy vi tính hỏi xem có cách nào dạy con trở thành nhân tài xuất chúng sau này.

Tình bạn của rái cá

Tuyết rơi liên miên nhiều ngày đêm trong tháng Giấc ngủ lớn. Một cơn bão khủng khiếp có gió cực mạnh như ngựa lồng khắp cả nước, xoá đi tất cả dấu chân của các con vật chạy bão ẩn núp vào các hang hốc.

Ông lão đánh cá

Nhà chúng tôi nằm đối diện ngay lối vào của bệnh viện John Hopkins. Cả gia đình chúng tôi sống ở tầng dưới và để dành phòng tầng trên cho các bệnh nhân thuê ở trọ.

Vai kịch cuối cùng

Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng.

Chuyện con vịt

Mùa hè, mẹ gửi Andrew về quê chơi với bà ngoại. Được cậu Billy cho một cái giàn thun, Andrew khoái lắm.

Giá trị của cuộc sống

Trong một ngôi chùa, bỗng một ngày chú tiểu hỏi sư phụ: Thưa thầy , giá trị cuộc sống của một con người là gì. – Hỏi vậy là do thường ngày chú tiểu thấy mọi người lên chùa đều cầu mong cho cuộc sống có giá trị.

Sức sống mãnh liệt

Lần đầu tiên tôi thấy con Khói là khi nó đang ở trong đống lửa! Một lần cùng ba đứa con nhỏ của mình đến bãi rác nằm ngoài thị trấn để đốt rác như thường lệ, tôi phát hiện nó bị vùi trong một đống gạch đang cháy âm ỉ...