Con gái tôi – Người thầy của tôi

Mỗi ngày con trẻ dạy chúng ta điều gì đó. Là cha mẹ tôi đã học được điều mong đợi ấy. Vậy mà tầm rộng của những điều con gái tôi chỉ cho tôi vẫn không ngớt làm tôi ngạc nhiên.

Khi được 6 tháng tuổi, cháu dường như luôn ngẩng nhìn lên. Và tôi cũng ngẩng nhìn lên với cháu, nhờ vậy tôi đã học được sự kỳ diệu của những cành lá nhảy múa trên cây và kích thước đáng nể của đuôi một chiếc phản lực.

Vào lúc được 8 tháng tuổi, cháu luôn mải nhìn xuống. Tôi cũng làm theo và nhờ vậy, tôi đã học được mỗi hòn đá khác nhau, những vết nứt của gạch lát đường tạo một hình kỷ hà riêng biệt và mỗi mảng cỏ có màu xanh khác nhau.

Khi cháu bước sang 11, cháu bắt đầu nói được chữ “Wow!”. Cháu thốt lời kỳ diệu ấy khi thấy cái gì mới, tuyệt vời và ấn tượng đối với cháu như bộ đồ chơi cháu thấy nơi phòng khám của ông bác sĩ nhi, một làn gió se lạnh lướt qua mặt cháu hay một đàn ngỗng nơi nhà của một người bạn tôi.

Tiếp theo, khi tiếng “Wow!” đã lên đến tột đỉnh, không còn thốt thành lời nữa mà chỉ còn có thể diễn tả bằng cái miệng chu tròn, được dành cho những sự kiện thật sự thần kỳ. Chúng bao gồm mặt trời lặn chiếu trên mặt hồ sau một ngày tuyệt đẹp và pháo hoa xoè nở trên bầu trời xuân.

Cháu đã dạy tôi biết bao cách để diễn đạt từ “yêu thương”. Cháu nói điều ấy rất hay vào một buổi sáng lúc cháu 24 tháng tuổi. Hai vợ chồng chúng tôi đang đùa thì cháu chen vào giữa hai chúng tôi, dụi đầu vào vai tôi, thở dài khoan khoái và bảo “Yêu ba mẹ”. Ngày khác, cháu chỉ vào hình một cô người mẫu thật đẹp trên bìa báo và hỏi :” Phải mẹ không mẹ?”.

Gần đây nhất cháu đã thành đứa con lên ba của chúng tôi. Một hôm, cháu vào bếp trong khi tôi đang soạn bữa ăn chiều và bảo:” Con giúp mẹ được không?” và giây lát sau đó cháu đặt bàn tay lên cánh tay tôi và bảo: “Mẹ ơi, phải chi mẹ là em bé thì mẹ con mình là bạn rồi”.

Những khoảnh khắc như vậy, tất cả những điều tôi có thể nói đó là “Wow!”.

Ý nghĩa của những bông hoa hồng

Rất bực dọc vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức vào lúc 5 giờ sáng, tôi suýt chút nữa không nhận ra chất giọng khăn khăn và trầm ấm của cha tôi...

Chú chim sáo xanh

Ngày xưa, có một cậu bé rất vui vẻ vô tư. Cậu có một người bạn nhỏ dễ thương: chú chim sáo màu xanh.

Không bao giờ bỏ cuộc

Phim chụp cho thấy anh phải ngồi xe lăn, Jason - người bác sĩ nói bằng giọng nghề nghiệp dành cho những bệnh nhân mắc bệnh nan y. Thị lực và ngay cả bằng quang của anh có thể không kiểm soát được...

Những con đường không lót đá

Bố là một người đàn ông đồ sộ, cao một mét tám và nặng một trăm năm mươi ký. Giọng bố to, trầm và luôn luôn gây ấn tượng rằng tốt hơn là bạn đừng ngồi chung bàn ăn với bố.

Bạn bè và người quen

Trong cuộc sống, bạn có thể gặp gỡ nhiều người, biết tên của họ và nhận ra những người này giống bạn một vài điểm cũng như cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh họ...

Cố gắng từng chút một

Tôi đang đi dạo trên bãi biển khi hoàng hôn buông xuống. Dù biển đông người nhưng tôi chỉ chú ý đến một cậu bé cứ liên tục cúi xuống nhặt thứ gì đó và ném xuống biển.

Điều kỳ diệu của tình yêu

Như mọi người mẹ chu đáo khác, khi Karen biết mình sắp sinh em bé, cô chuẩn bị tinh thần cho cậu con trai 3 tuổi là Michael. Tối tối Michael áp tai vào bụng mẹ và hát cho em nghe.

Thông minh, mạnh mẽ, ngu ngốc và may mắn

Chuyện kể rằng có ba chú sâu cùng sống trên một cái cây. Một ngày kia người làm vườn thấy chúng và ông đã cắt những cành cây sâu bỏ xuống một cái hố.

20 đô la và một giờ

Bố ơi, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền?