Cơn gió tinh nghịch ghé đến bên hồ nước dạo chơi. Hồ nước trong xanh, mặt hồ phẳng lặng. Có rất nhiều người đến đây ngắm cảnh. Trên cây, tiếng chim hót ríu ra ríu rít trông thật vui vẻ và hạnh phúc.
Cơn gió thấy hồ nước có vẻ hạnh phúc nên tự nhiên trong lòng cảm thấy tức giận, bực mình và ganh ghét nghĩ thầm: Tại sao hồ nước lại được mọi người mến yêu như vậy? Tại sao nó hạnh phúc sung sướng như vậy? Ghét quá đi thôi ! Mình đâu thua kém gì nó. Mình cũng xinh đẹp, cũng thơ mộng, cũng đáng yêu thế mà tại sao phải chịu cảnh cô đơn một mình lang thang khắp chốn mà chẳng ai thèm đến thăm? Tức quá ! Tức quá đi thôi ! Phải quả cho bõ ghét mới được !
Nghĩ vậy rồi, cơn gió liên tục đập mạnh vào mặt nước khiến hồ nước bùng lên những cơn sóng lớn vỗ vào bờ tung bọt trắng xóa. Mọi người liền chạy tứ tán và bỏ đi hết. Chim chóc cũng im bặt tiếng ca.
Cơn gió trông thấy mọi người bỏ đi nơi khác hết nên tự nhiên cảm thấy cô quạnh, buồn bã tự nhủ: Ôi! Mình đã làm gì vậy?
Cơn gió thôi không đập mạnh xuống nước nữa. Mặt hồ bình yên êm ả trở lại và mọi người cũng trở lại đông đúc vui vẻ như trước.
Cơn gió giờ mới nhận ra là khi mình giận dữ nóng nảy thì mọi người không ưa mình và bỏ đi hết mà chính bản thân mình cũng cảm thấy buồn bã hơn, cô đơn hơn. Nhận ra điều này rồi, cơn gió liền thổi nhè nhẹ hiu hiu và mọi người cảm thấy mát mẻ vui tươi. Cuộc đời như được tô hồng hơn. Cơn gió cũng cảm thấy vui vẻ quá nên cứ luôn miệng ca hát mãi bài ca vi vu của gió.
Ganh nhau đem đến nỗi buồn
Ghét nhau dẫn đến đau thương ngập tràn !!!
Thương nhau đem đến hân hoan
Yêu nhau dẫn đến chứa chan vui mừng !!!