Còn không nghe à
Sương giăng mịt mờ trên biển, thuyền trưởng trông thấy thấp thoáng ẩn hiện một chiếc tàu phía trước bèn liên lạc bằng đèn với đối phương: “Xin quẹo sang đông 10”.
Bên kia đáp: “Xin quẹo về hướng tây 10”.
Thuyền trưởng nổi giận tự tay phát tín hiệu: “Tôi là thuyền trưởng hạm đội quân đội đây, chính anh phải thay đổi lộ trình!”
“Còn tôi là hải đăng đây”. Đối phương trả lời.
***
Kẻ lười nhất làng
Seth Smith được coi là người lười nhất làng. Giới thẩm quyền đã chán ngấy cái việc phải đóng góp để nuôi hắn tới độ họ quyết định đem hắn đi chôn sống. Thế là người ta chuẩn bị mai táng hắn. Xe đưa đám là một cỗ xe bò rệu rạo.
Khi đoàn đưa tang lên đường, một cư dân già hỏi: – Ai thế?
– Seth Smith đó mà, hắn lười quá không chịu làm gì để ăn nên chúng tôi đem hắn đi chôn sống đây.
– Ðể tôi cho hắn một giạ bắp vậy – một người lên tiếng.
– Tôi cũng thế, – một người khác cũng nói.
Seth từ từ nhấc đầu lên hỏi:
– Bắp đã lột vỏ chưa, quý bà con cô bác?
– Chưa, anh phải tự lột vỏ lấy chứ.
Nhẹ nhàng hạ đầu xuống, Seth nói: – Ði tiếp đi, các bạn, đi tiếp đi.
***
Thấy chưa chắc đúng
Trời mưa to nhưng khi đi lấy ô thì tôi thấy trong năm cái ở nhà chả còn cái nào dùng được. Tôi quyết định mang tất cả năm cái ô đến hiệu chữa ô.
Thế rồi tôi ôm năm cái ô đến hiệu chữa ô và nói với họ rằng tôi sẽ đến lấy ô trên đường về nhà vào buổi chiều. Khi tôi đi ăn chiều, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi đến một cửa hàng ăn gần đấy, ngồi xuống bên bàn được ít phút thì một phụ nữ trẻ bước vào ngồi ngay cùng bàn với tôi. Tôi là người ăn xong đầu tiên và khi đứng dậy tôi đãng trí cầm chiếc ô của chị ấy rồi bước về phía cửa. Chị ta gọi tôi lại và nhắc nhở rằng tôi đã cầm nhầm cái ô của chị ta. Tôi trả ô lại và xin lỗi rối rít.
Đến tối, tôi đến lấy ô, mua một tờ báo, rồi lên tầu điện. Chị ta cũng ở trên tầu điện. Chị ta nhìn tôi nói:
– Ông hôm nay được một mẻ lớn phải không?