Cuộc đời buồn tẻ quá

Thời gian gần đây chị rất mê các phim săn bắt cướp. Anh đưa chị đi xem phim mỗi tuần ba lần, vào buổi tối, ở rạp gần nhà. Xem xong phim nào, chị cũng bị giật mình trong giấc ngủ, hay thức giấc vào lúc giữa đêm và hét toáng lên làm anh cũng bật dậy theo luôn. Bộ phim vừa rồi tác động tới chị mạnh đến nỗi chị tuyên bố:

– Hôm nay chúng ta sẽ không đi ngủ!

– Thế anh sẽ phải ngồi suốt đêm à?

– Em yêu cầu anh đừng có để em thức một mình! Anh không được ngủ đâu đấy!

– Thôi được, anh sẽ ngồi với em.

Họ ngồi một lúc, không ai nói gì. Bỗng chị bật phóc dậy, giọng run run thì thầm:

– Anh nghe thấy gì không? Có ai gõ vào cửa sổ nhà ta. Đúng rồi, có người gõ vào cửa sổ!

Anh lắng tai nghe và đáp:

– Ồ, mưa rơi đó mà.

Chị thở dài đánh thượt một cái, rồi im lặng một chút, chị hỏi:

– Anh ơi, anh có kẻ thù nào không?

– Lại còn kẻ thù nào nữa?

– Thì một kẻ nào đó độc ác, nham hiểm, luôn theo dõi anh và luôn tìm dịp trả thù anh ấy mà.

– Anh không có làm điều gì xấu cho ai đáng để anh bị trả thù! Nói chung, anh chẳng có kẻ thù nào hết – Anh đáp và bắt đầu ngủ gật.

Chị thất vọng thở dài:

– Hình như ông của anh bị chết trong một hoàn cảnh bí ẩn có phải không?

– Ông của anh? Không! Ông bị đau thận nhiều năm, phải mổ tới ba lần, thậm chí phải cắt mất một quả thận. Sau ca mổ ấy bác sĩ nói: “Ông cụ không sống lâu được đâu!” Nhưng cụ vẫn sống thêm được ba năm nữa, tới 89 tuổi mới mất.

– Nghĩa là ông chết bình thường?

– Tất nhiên.

– Này! Ban nãy, ở rạp về có một gã theo sau chúng ta đến tận nhà. Anh có nhận thấy không?

– Không!

– Lẽ nào anh không để ý? Một gã tóc dài, có râu chắc là râu giả. Gã mặc áo khoác màu đỏ.

– À! Cậu hàng xóm đó mà! Cậu ta cũng xem phim, ngồi ở ngay ghế phía trước đó.

– Cậu hàng xóm à? Thế mà em cứ tưởng…!!!…

Chị lại thở dài rồi căng tai lên nghe và tiếp:

– Anh có nghe thấy không?

Anh hỏi, giọng ngái ngủ:

– Gì cơ?

Chị chỉ tay lên trần:

– Ở trên kia kìa! Có tiếng nhốn nháo và hình như có tiếng kêu bị nghẹn lại.

– Em tưởng tượng đó thôi.

Chị tức giận:

– Không! Rõ ràng có tiếng rú mà!

– Cái ống nước đấy. Nó bao giờ cũng rít rú chút ít khi nguời ta mở vòi nước.

Chị không cãi lại, chỉ im lặng rồi sau đó thấy anh đắm chìm vào giấc ngủ, chị hích vào sườn anh:

– Anh tin chắc là không có ai gõ vào cửa sổ nhà mình chứ?

– Anh xin em! Ai mà gõ được vào cửa sổ ở mãi tầng ba, nhất là nhà ta lại không có ban công, ngay cả cái gờ tường cũng chẳng có!

– Và anh cũng không có kẻ thù?

– Lấy đâu ra kẻ thù?

– Còn ông của anh thì chết vì già?

– Vừa già vừa bị bệnh thận nữa.

– Còn cái gã khả nghi đi theo sau chúng ta ban nãy, đúng là cậu hàng xóm?

– Chắc trăm phần trăm.

Rồi anh nói tiếp:

– Và một phút trước đây, ở tầng trên không có tiếng nhốn nháo hay tiếng kêu nào, mà chỉ là tiếng rít của ống nước thôi.

Chị kêu lên tuyệt vọng:

– Cuộc sống của chúng ta thế thì buồn tẻ quá nhỉ?!?!!!!…Thôi, chúng ta đi ngủ thôi.

Không đầu hàng số phận

Nếu tôi có thể ước cho mình một cuộc sống không gặp trở ngại nào thì hấp dẫn thật đấy, nhưng tôi sẽ khước từ vì khi ấy tôi sẽ không học được điều gì từ cuộc sống nữa. – Allyson Jones

Ai sẽ là người công nhận ta?

Có lần, một cụ già tìm đến Dante Gabriel Rossetti - một nhà thơ và là một họa sĩ nổi tiếng thời bấy giờ của thế kỷ 19 - để xin lời khuyên...

Chạm đáy

Gia đình tôi vừa chuyển đến thị trấn. Hồi trước chuyện kết thân bạn mới thật dễ dàng đối với tôi, nhưng bây giờ, vì hay ngượng ngập về dáng vẻ của mình nên tôi cảm thấy rất khó...

Đôi giày mới của Jimmy

Con trai Jimmy của tôi có đôi mắt xanh như mây trời, mái tóc loăn xoăn và nụ cười rạng rỡ. Hai ngày trước sinh nhật thứ 5 của Jimmy, chồng tôi (biệt danh là Chooch) và tôi đưa Jimmy đi chọn một đôi giày tennis mới.

Đừng chờ đợi

Thuở nhỏ, tôi vẫn thường ao ước rằng, lớn lên mình chỉ cần có được một ngôi nhà xinh xắn và một gia đình êm ấm, thế là đủ hạnh phúc lắm rồi. Thế nhưng khi đã có được những thứ ấy, tôi vẫn chưa thực sự thỏa mãn.

Điều nên làm

Đầu giờ học tuần sau, vị giáo sư hỏi có ai muốn kể lại cho cả lớp nghe câu chuyện của mình hay không. Dường như ông chờ đợi một phụ nữ xung phong trả lời. Thế nhưng, một cánh tay nam giới đã giơ lên. Anh ta trông có vẻ xúc động lắm.

Tấm thiệp mừng

Tôi nghe nói nhiêu cặp vợ chuồng yêu nhau thắm thiết đến mức họ có thể đọc được ý nghĩ của nhau. Hồi còn trẻ, tôi mơ tưởng tới loại tình cảm gắn bó như vậy, khi trưởng thành, tôi đã tìm thấy nó...

Tha thứ mãi mãi

Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông.

Ly và nước

Ly nói: “Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!”