Cuộc sống muôn màu

Cuộc sống vốn muôn màu, muôn vẻ và không như con người ta nghĩ. Buồn, thất vọng, mất niềm tin ư? Chúng đã là gì đâu với một đứa đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc như tôi. Hạnh phúc mong manh lắm, rất khó nắm giữ, nó cũng chẳng bao giờ kéo dài mãi. Dường như chúng ta chẳng bao giờ nhận ra rằng mình đang nắm giữ trong tay cái gì cho đến khi để tuột mất nó. Chỉ những lúc đó, chúng ta mới cảm thấy nuối tiếc rằng tại sao lại để nó rời xa mình.

Cuộc sống liệu có còn ý nghĩa không khi mà con người ta vẫn ngày ngày cư xử với nhau bằng nhiều lớp mặt nạ vô hình? Liệu có thể tin tưởng được không khi đều sống giả dối với nhau? Sao cứ phải cố che giấu đi những khuyết điểm của bản thân rồi lại đi soi mói hết người này tới người khác. Châm chọc, chỉ trích rằng người ta thế này thế nọ. Rồi lại còn có cả những con người vì sự đố kỵ mà làm những việc tổn hại danh dự người khác. Họ có biết rằng chính họ cũng đang tự hạ thấp giá trị của chính mình, đánh mất đi lòng tự trọng?…

Sống thật lòng với nhau, khó đến vậy sao? Trong một xã hội hiện đại, phát triển như ngày nay, liệu có còn tình người hay không khi ai ai cũng giải quyết nhau bằng nắm đấm, bằng hung khí để rồi đổ máu vì những chuyện không đâu, để lại đau thương cho những người thân yêu. Còn có tình người, công bằng không khi mọi việc đều được giải quyết êm xuôi bằng tiền. Đổi lại sự yên thân cho mình là sự bất công nơi người khác chỉ bằng những đồng tiền nhơ nhớt như thế thôi sao?
Biết phải làm sao

Chính tôi cũng chẳng hiểu sao bản thân lại bắt đầu nghi kỵ với cuộc sống trước mắt như thế! Cảm thấy không còn biết tin tưởng vào ai được nữa. Tuyệt vọng đến thế ư? Có lẽ khi mà không thể khóc được nữa, mọi thứ đã trở nên quá sức đối với tôi thì cách mà tôi làm là chỉ có thể cười, chỉ có thể dùng nụ cười và lao vào công việc mới mong quên đi mọi thứ, mới mong xoa dịu vết thương lòng mà bản thân đang mang phải, chỉ có thể cười mới có thể che giấu mọi nỗi niềm, mới không để ai biết rằng tôi thật sự đang tuyệt vọng thế nào?

Có điều lúc này, tôi thật sự mệt mỏi vì phải một mình đối diện, chống chọi với mọi thứ, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng, tôi biết làm sao mới đúng?…

Hãy ngỏ lời yêu trước khi quá muộn

Eric là anh chàng mà các cô nàng trong trường trung học đều mơ ước.

Hãy bình tĩnh khi bạn bị chê bai

Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi. Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp...

“Hành động” và “ý định”

Mùa đông năm 1990, tôi được mời lên thủ đô để xuất hiện trong một show nói chuyện trên truyền hình. Vào cuối ngày trước ngày thu hình, khi đang chạy xe về khách sạn tôi đã trông thấy một điều…

Vì sao chúng ta phải không ngừng cố gắng?

Bạn gái tôi ăn luôn miệng, không chăm chỉ kiếm tiền, sợ nuôi không nổi cô ấy.

Giờ kể chuyện

Ra trường, tôi về dạy một lớp Hai của một trường tiểu học. Tuy chưa lập gia đình, nhưng tôi đã có một câu chuyện về “sinh nở” tuyệt vời.

Có thể cho anh ôm em 1 lần được không?

Anh và cô là bạn cùng lớp đại học. Anh yêu cô bốn năm cũng như một ngày, nhưng cô không yêu anh, vì anh không phải là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của cô.

Mẹ luôn bên con

Ron là một cậu bé 15 tuổi, học lớp 10 trường Trung học Granger. Hôm đó là ngày diễn ra trận bóng đá đầu tiên có cậu tham gia...

Hãy ngẩng đầu lên

Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào.

Cái hố trên đường

Đang bước đi trên phố, vì không chú ý nên tôi rơi tõm xuống một cái hố sâu. Lòng hố tối tăm. Loay hoay vất vả mãi, tôi mới trèo lên được. Vừa mệt vừa tức, tôi thầm rủa cái hố