Điểm yếu, điểm mạnh

Chuyện kể rằng trong khu rừng nọ, có một cây cổ thụ to cao, vạm vỡ, tán lá rộng che phủ cả góc trời. Cũng vì thân hình như thế, nó tự nhận mình là chúa tể của các loài cây. Một hôm, nhìn xuống dưới mặt đất, thấy những cây cỏ thấp bé, thân hình yếu ớt mọc xung quanh mình đang chen chúc nhau sống, cây cổ thụ cười khẩy tỏ ý mỉa mai.

Rồi một ngày nọ, một cơn bão đi qua khiến tất cả loài cây trong rừng nghiêng ngả. Cây cổ thụ theo đó cũng bị bật gốc và chết đi. Duy chỉ có loài cỏ dại vẫn sống, hiên ngang, trường tồn, bất diệt dù sau đó có cả chục cơn bão nữa đi qua.

Thế đấy, cổ thụ dù to cao nhưng không chống được bão, cỏ dại dù bé nhỏ nhưng bão lại chẳng làm được gì. Mỗi người đều có một thế mạnh yếu khác nhau, quan trọng là biết nhận ra điểm mạnh, điểm yếu của chính mình. Cũng vì lẽ đó mà vị tổ sư nọ đã phát minh ra thế võ Akido, thế võ chỉ dành cho những kẻ yếu muốn thắng mạnh.

Ngày hôm nay, tôi học được rằng, tôi có thể học toán giỏi hơn người bạn ngồi cùng bàn nhưng chưa chắc đã chạy nhanh bằng bạn ấy, rằng tôi có thể hát hay hơn cô ca sĩ đang hát trên ti vi nhưng chưa chắc đã nhảy đẹp bằng cô ấy, rằng tôi có thể khoác đủ thứ quần áo nổi bật lên người nhưng chưa chắc đã gây chú ý bằng bạn gái bình thường đi bên cạnh, rằng tôi có thể viết ra đủ thứ trên trời dưới đất nhưng chưa chắc bài viết này gây được sự chú ý của bạn. Tôi không bằng lòng, tôi không tự huyễn khi hơn ai một mặt nào đó cũng chẳng cần phải thất vọng, âu lo khi thua kém ai ở điểm nào đó. Vì đơn giản, như cây cỏ kia, tôi biết được đâu là điểm mạnh, đâu là điểm yếu của chính mình….

Nỗi đau

Bà là một góa phụ lớn tuổi, chông bà đã qua đời sau một tai nạn xe hơi. Kể từ đó, bà sống khép kín, không khóc than, không tâm sự với bất kỳ ai về cái chết của chồng.

Ngôi nhà vô hình

Có một ngôi nhà không nhìn thấy được mà tôi gọi với cái tên: Lương Tâm.

Một buổi chiều trong công viên

Có một cậu bé muốn gặp Thượng Đế. Cậu biết rằng phải đi cả một quãng đường rất dài mới có thể đến được nơi ở của Người, nên gói ghém mang theo bên mình những chiếc bánh Twinkie và cả sáu hộp nước trái cây, rồi bắt đầu cuộc hành trình.

Tiếng nói không lời

Dường như tôi đã hoàn toàn chịu thua, không thể tìm ra cách gì khác để cải thiện tình hình. Ngay từ ngày đầu tiên bước vào cấp hai, Willard P. Franklin đã bắt đầu sống trong thế giới của riêng mình...

Bình tĩnh trước những ngã rẽ cuộc đời

Từ nhỏ tôi vẫn nghĩ, học giỏi sau này sẽ hết khổ, nhưng cuộc đời này không có cái gì là tuyệt đối cả.

Hãy sống để tự hào về mình của ngày hôm qua

Cuộc sống có rất nhiều thứ khiến tâm trí mỗi người phải bận rộn suy nghĩ, tính toán. Quá khứ đã qua còn níu kéo, nuối tiếc, thở than, muốn một lần trở lại đi tìm.

Tấm lòng cô giáo

Chúng tôi đang trong giờ học của cô Virginia Deview, khúc khích cười, thọc mạnh vào nhau và bàn tán về những “tin tức” mới nhất trong ngày, như thuốc chải mí mắt màu tím đặc biệt mà Cindy đang dùng...

Làm sao có thể xin lỗi người khác

“Cho mình xin lỗi” – thật là dễ dàng để viết câu này xuống giấy. Nhưng khi phải thốt ra với một ai đấy, ta thường cảm thấy “nghẹn nghẹn” trong cổ họng, như danh ca Elton John đã từng nói: “Xin lỗi dường như là từ khó nói nhất”.

Hãy sống với ước mơ

Hãy dám nuôi dưỡng & khát khao những ước mơ vì đó là động lực giúp bạn đạt được mục đích của mình