Điều chúng tôi không nói

Con trai Joey của tôi khi mới sinh đã có dị tật bẩm sinh ở chân. Các bác sĩ cam đoan với chúng tôi rằng sau khi chữa trị cậu bé có thể đi lại bình thường được, nhưng để chạy nhảy thì sẽ rất khó khăn.

Trong suốt ba năm đầu đời, Joey phải trải qua không biết bao nhiêu lần phẫu thuật nẹp và băng bó. Năm lên tám, khi nhìn Joey bước đi, bạn không thể nào biết được chân của cậu bé có vấn đề.

Cũng như bao đứa trẻ cùng trang lứa, Joey rất thích chạy nhảy và thường chơi đuổi bắt cùng các bạn không chút ngại ngần. Chúng tôi đã không nói cho con biết rằng nó có thể sẽ không bao giờ chạy được như các bạn khác. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.

Vào năm học lớp bảy, Joey quyết định tham gia vào đội chạy việt dã của trường. Hàng ngày, nó đều tập luyện chung với đội. Joey là người chăm chỉ tập luyện và chạy nhiều hơn bất cứ thành viên nào khác trong đội – có lẽ bởi vì cậu bé cảm thấy được rằng trong khi việc chạy đối với mọi người là một điều hết sức tự nhiên, thì lại là một vấn đề hơi khó khăn với mình.

Mặc dù toàn đội đều tham gia tập luyện, nhưng chỉ có một nhóm 7 người giỏi nhất có khả năng mang lại chiến thắng cho trường là được chọn thi đấu. Chúng tôi không nói cho Joey biết rằng nó khó có thể nằm trong nhóm dẫn đầu đó. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.

Joey đều đặn tập chạy từ bốn đến năm dặm mỗi ngày, kể cả khi bị cơn sốt 39 độ C hành hạ. Hôm ấy, tôi rất lo lắng, nên quyết định đến trường vào giờ tập chạy sau buổi học để tìm con. Lúc tới nơi, tôi thấy chỉ có một mình Joey trên đường chạy. Khi tôi hỏi, cậu bé chỉ nói đơn giản: “Con khỏe mà!” Nó còn phải chạy đến hai dặm nữa mới hoàn tất bài tập chạy hôm nay.

Những giọt mồ hôi vã ra như tắm trên khuôn mặt con trai tôi và đôi mắt nó như mờ hẳn đi vì cơn sốt. Thế nhưng, Joey vẫn nhìn thẳng về phía trước và tiếp tục chạy. Chúng tôi đã không bao giờ nói rằng con không thể chạy được bốn dặm đường khi bị sốt cao. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.

Hai tuần sau, tên các thành viên được chọn vào đội tuyển chạy việt dã được công bố. Joey là người đứng thứ sáu trong danh sách. Con trai tôi đã có mặt trong đội tuyển. Nó là học sinh lớp bảy duy nhất – trong khi các thành viên khác đều là học sinh lớp tám. Chúng tôi đã không bao giờ nói với con mình rằng nó sẽ không thể làm được. Và bởi vì chúng tôi không bao giờ nói điều ấy… nên Joey không hề hay biết. Nó chỉ biết cố gắng hết sức mình mà thôi.

"Chỉ có thời gian mới đủ sức mài hòn đá vô tri thành viên ngọc tỏa sáng lung linh, chỉ có thời gian mới đủ sức chuyển biến một kẻ tầm thường thành vĩ nhân. Và cũng chỉ có thời gian mới minh chứng cho những giá trị chân thật nhất."

Một Dawn mới của tôi

Lần đầu tiên khi nghe Laura, con gái tôi, báo tin nó sắp là một người mẹ - còn tôi sắp là một bà ngoại - tôi đã khóc với những giọt nước mắt hạnh phúc. Nhưng rồi tận dưới đáy lòng tôi, một điều gì thầm kín đang khuấy động.

Vì sao chúng ta phải không ngừng cố gắng?

Bạn gái tôi ăn luôn miệng, không chăm chỉ kiếm tiền, sợ nuôi không nổi cô ấy.

Điều kỳ diệu

Người đàn ông trông coi một nghĩa trang vắng vẻ thường xuyên nhận được một tấm ngân phiếu vào đầu mỗi tháng do một phụ nữ giàu có sống ở thành phố gần đó chuyển đến.

Hãy nghe lời thì thầm của trái tim

Hầu hết mọi người là người khác. Những suy nghĩ của họ là ý kiến của người khác, cuộc sống của họ là sự bắt chước, cảm xúc của họ là một câu trích dẫn.

Bài học từ một chuyến đi

Tôi sinh ra và lớn lên trong cộng đồng người Estepona thuộc miền Nam Tây Ban Nha. Một buổi sáng khi tôi 16 tuổi, cha nhờ tôi lái xe đưa ông đến ngôi làng Mijas cách đó khoảng 18 dặm...

Ai cũng có thể bay

Có một cậu bé sống trong trại mồ côi từ nhỏ. Cậu bé luôn luôn ước mơ rằng mình có thể bay được như những chú chim.

Cái Gương

Không ai hiểu tại sao nó không còn có ở đấy nữa. Sáng nào khi lên cơ quan, khi bước vào thang máy, tôi đều nhìn vào nó.

Bí mật của thiên đàng và địa ngục

Vị sư già ngồi bên vệ đường. Ông ngồi, đôi mắt khép lại, hai chân xếp bằng và hai tay đặt thong thả trên đùi.

Dừng lại, cúi xuống và nhặt lấy yêu thương

Mỗi buổi sáng thức dậy, chỉ có tiền là người bạn, người thân duy nhất mà họ có thể nhìn thấy…Vậy cuộc đời như thế có gì vui để sống?