Gượng cười để bước đi

Trong mỗi chúng ta có ai đã từng gượng cười trước mặt người khác chưa?!?

Cuộc sống không phải lúc nào cũng tươi đẹp như ta nghĩ, nếu có thì trên đời này đã không có thứ gọi là nước mắt…. Hành trình cuộc đời của mỗi con người đều có vui có buồn, có hạnh phúc, có đắng cay… Có ai dám chắc xen lẫn những niềm vui không có sự xuất hiện của nước mắt hay không?

Nếu bắt buộc phải lựa chọn giữa hai người: một người luôn mang đến cho tôi tiếng cười, niềm vui; còn một người luôn bên cạnh tôi lúc tôi đau buồn, gục ngã…thì tôi sẽ chọn người thứ hai… vì cuộc sống lắm lúc thăng trầm, sóng gió đâu chỉ đến một lần rồi thôi, bờ vai ta thì lại quá bé nhỏ, hãy để ai đó nâng đõ tâm hồn mình…..

Thế nhưng, người nâng đỡ tâm hồn bạn đâu phải lúc nào cũng xuất hiện khi bạn cần, họ đâu thể mãi mãi ở bên bạn vì họ còn có cuộc sống của riêng mình… Có ai dám chắc mình sẽ đủ sức để chạy đua với thời gian hay không?!?… Có ai dám chắc người bạn thân mình sẽ không bao giờ lừa dối mình hay không?!?… Có ai dám chắc là sẽ không bao giờ rời xa cây để chạy theo gió hay không?!?… Có ai dám chắc hạnh phúc sẽ mãi thuộc về mình, người mình yêu sẽ không bao giờ bỏ rơi mình hay không?!?… Có ai dám chắc bản thân luôn có đủ tự tin để vượt qua mọi chuyện hay không?!?…

Tất cả đến với chúng ta đều mang hai chữ “bất ngờ”….
Có đôi khi muốn là gió để cất mình bay thật xa… có đôi khi muốn làm nắng để sưởi ấm tâm hồn ai đấy… có đôi khi muốn làm mưa để tự mình cuốn trôi nỗi buồn của bản thân… có đôi khi muốn làm sương để một lúc nào đó tự mình tan biến… đôi khi muốn làm một chiếc lá vô tri vô giác, không biết vui cũng chẳng biết buồn….

Mong muốn mãi mãi là mong muốn, giấc mơ mãi mãi là giấc mơ, cơn mơ nào mà chẳng có lúc phải tỉnh….

Đôi lúc cần có đủ niềm tin để tự mình đứng lên, vươn vai và bắt đầu một cuộc sống mới sau cú vấp ngã nào đấy mà ta tưởng chừng đã mất hết tất cả…

Cuộc sống có được có mất, chúng ta nên biết quý trọng những gì mình đang có, đừng đòi hỏi quá nhiều để khi nhìn lại mình chẳng được gì cả…

Lớp học của Sam

Lớp học của Sam càng ngày càng có thêm nhiều chổ trống vì dịch sởi đang lan tràn ở Hannibal. Các phụ huynh thậm chí đã bàn đến chuyện cho con cái mình nghỉ học vì sợ lây bệnh.

Bí quyết

Tôi lấy chồng đã gần 40 năm. Tuổi tác làm cho Scott đẫy đà hơn. Từng là vận động viên marathon, giờ anh ấy chỉ có thể chậm rãi đi trong hành lang bệnh viện...

Đừng thay đổi thế giới

Ngày xưa, có ông vua cai trị ở một đất nước phồn vinh nọ. Một ngày kia, vị vua đi ngao du sơn thủy.

Những chiếc hộp

Một lần, tôi tình cờ phát hiện chiếc hộp sắt tây khóa kín để trên nóc tủ. Ba tôi nói, nó đựng di chúc của ông nội. Trong đó viết rõ ông để lại cho tôi cái gì khi ông về với đất...

Vì sao bạn là người giàu có?

Chàng thanh niên nọ lúc nào cũng than vãn số mình không tốt, không thể giàu có được. Một ngày, một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của anh bèn hỏi:

Vượt lên nghịch cảnh

Chúng tôi, những người đã từng sống trong trại tập trung vẫn còn nhớ những con người đã đi từ lều này sang lều khác để an ủi mọi người và cho đi cả những mẩu bánh mì cuối cùng của mình.

Quà tặng cuộc sống #2

Những người bạn cần nhớ đến trong cuộc đời

Cậu bé chờ thư

Hồi đó tôi làm giáo sư một trường trung học con trai. Một học sinh tên là Bob, trái hẳn với các bạn, không bao giờ nhận được một bức thư nào cả.

Không thể sửa chữa

Một cô gái đang ngồi chờ chuyến bay của mình trong phòng chờ ở một sân bay lớn. Để giết thời gian chờ một tiếng, cô mua tạp chí để đọc và một gói bánh ăn cho đỡ đói.