Họ Nhiếp gặp ma

Xưa có người họ Nhiếp. Một năm vào mùa đông dịp trước Tết, ông vào núi sâu viếng mộ trở về, do trời rét ngày ngắn, lúc này cả bầu trời âm u nặng nề, thời gian cũng đã khá muộn rồi. Bởi vì sợ trên núi có mối nguy cơ hổ vồ nên ông tất tưởi dốc hết sức chạy về phía trước.

Đúng lúc đang vội vã chạy thì bỗng nhiên ông nhìn thấy ở lưng chừng núi phía trước có ngôi chùa đổ nát. Thế là ông ba chân bốn cẳng chạy vội vào trong miếu. Lúc này ngoài trời đã tối hoàn toàn rồi. Ông nghe thấy từ góc tường có người nói rằng: 

“Nơi này không phải chỗ con người ở, xin thí chủ mau đi đi cho”.

Ông cho rằng đó là hòa thượng nên vội vàng hỏi: 

“Bạch thầy, tại sao thầy lại ngồi ở nơi tối tăm như thế?”

Người kia trả lời: 

“Nhà Phật không nói dối, bản thân tôi là ma treo cổ chết, đang ở đây đợi chờ người thay”.

Ông Nhiếp nghe vậy vô cùng sợ hãi, run lẩy bẩy. Một lúc sau, cơn run rẩy giảm bớt, ông bèn đáp: “Chết bởi hổ không bằng chết bởi ma. Tôi ở cùng thầy một đêm”.

Ma nói: 

“Không đi cũng được. Nhưng âm gian và dương thế khác nhau, ông không chịu được khí âm đâu, còn tôi không chịu được khí dương, cả hai đều không được yên ổn. Chúng ta vẫn cứ mỗi người ở một góc chùa, không được lại gần nhau là được rồi”.

Ông Nhiếp ngồi xuống nền nhà, từ xa hỏi vọng sang nguyên cớ người kia phải đợi chờ thay thế.

Ma nói:

“Thượng Đế yêu quý sinh mệnh, không muốn con người tự làm hại tính mệnh mình. Những người như trung thần tiết tháo, liệt phụ giữ gìn trinh tiết thì tuy gặp tai nạn bất ngờ mà chết thì cũng giống như những người đã hết thọ mệnh chết, không có khác biệt gì, vì thế không phải chờ đợi người thay thế.

Còn những người vì tình thế khốn cùng cấp bách, người không còn con đường sống, thì Thượng Đế cũng thông cảm cho họ vì sự việc là bất đắc dĩ, cũng cho họ được chuyển sinh luân hồi. Nhưng vẫn phải tra xét xem cả cuộc đời của họ, chiểu theo thiện ác mà chịu báo ứng, do đó cũng không phải chờ đợi thay thế”.

“Nếu người mà vẫn còn chút hy vọng sống, hoặc chỉ vì những phẫn nộ bực tức nhỏ mà không thể nhẫn chịu được, nông nổi treo cổ tự tử, thế thì nhất định phải chờ đợi thay thế rồi mới được chuyển sinh, lấy đó để biểu thị trừng phạt đối với hành vi của họ. Do đó khi chờ thay thế sẽ bị cầm tù, trong thời gian này sẽ phải trầm luân, phải chờ đợi dài đến cả trăm năm”.

Ông Nhiếp lại hỏi: 

“Tại sao không dụ dỗ người đến để thay thế?”

Con ma cười đáp: 

“Tôi không nhẫn tâm. Con người khi treo cổ, nếu là chết vì tiết tháo nghĩa khí thì hồn sẽ từ đỉnh đầu bay lên. Chết như thế này sẽ rất nhanh. Nếu vì phẫn uất đố kỵ mà chết thì hồn sẽ từ tim giáng xuống. Chết như thế này sẽ rất chậm”.

“Khi chưa đoạn khí thì các huyết mạch đều chảy ngược lên, da thịt từng tấc từng tấc cứ như là bị nứt vỡ vậy, đau đớn như dao cắt, trong người tim gan ruột dạ dày như lửa thiêu đốt, quả là không thể nào nhẫn chịu nổi. Như thế này nếu quá 10 khắc thì hình và thần mới phân ly. Nghĩ đến nỗi thống khổ như thế này, nếu thấy có người muốn treo cổ thì tôi sẽ đến ngăn cản để họ mau chóng nghĩ lại. Là vậy thì còn có ai muốn đi dụ dỗ người ta cơ chứ?”

Ông Nhiếp nghe những lời này bèn nói: 

“Thầy có suy nghĩ thế này thì tự nhiên sẽ nhất định được thăng Thiên”.

Ma nói: 

“Điều này tôi cũng không dám mong ngóng. Chỉ một lòng một dạ niệm Phật, chỉ muốn sám hối thôi”.

Một lúc sau trời đã sắp sáng rồi. Ông Nhiếp hỏi người kia mà không có hồi âm. Ông bèn quan sát kỹ thì không thấy gì nữa. Sau này ông Nhiếp mỗi lần đi viếng mộ đều đem theo đồ vào miếu cúng tế. Lúc đó luôn luôn có cơn gió xoáy vây quanh ông. Một năm sau không còn có cơn gió xoáy, ông Nhiếp nghĩ người kia vì một niệm thiện nên đã giải thoát khỏi cảnh giới của ma rồi.

Bầy Chim Thiên Nga

Ở nơi xa, xa đây lắm, nơi chim nhạn bay đến vào mùa thu, có một nhà vua có mười một con trai và một con gái tên là Li-dơ. Mười một con trai trẻ tuổi ấy đều đeo thánh giá trên ngực và gươm bên mình...

Ba sợi tóc vàng của con quỷ

Ngày xưa có một người đàn bà nghèo sinh được một con trai. Khi đứa trẻ ra đời người ta nhìn thấy chỏm đầu của nó còn nằm trong bọc nhau, người ta tiên tri là năm mười sáu tuổi nó sẽ lấy được công chúa...

Cô bé quàng khăn đỏ

Ngày xửa ngày xưa có chuyện kể rằng, có một cô bé thường hay quàng chiếc khăn màu đỏ, vì thế nên mọi người bắt đầu gọi cô bằng cái tên cô bé quàng khăn đỏ...

Con gà trống chân chì

Con gà trống ấy có đôi chân chì, lông ở cánh đen mượt như nhung, lông ở ngực vàng thắm, cái mào trên đầu thì đỏ chói, vắt qua vắt lại. Tiếng nó hay ồ ồ, vang rất xa. Nó sống với bà già cô đơn trong một túp lều nát...

Cây bút thần

Ngày xửa ngày xưa ở một ngôi làng nọ, có một cậu bé rất thông minh tên là Mã Lương. Cha mẹ Mã Lương mất sớm, cậu phải sống cuộc sống côi cút một mình, hàng ngày vào rừng kiếm củi sống qua ngày...

Rapunzel cô gái tóc dài

Ngày xưa có hai vợ chồng nhà kia không có con, họ mong rằng ngày kia trời sẽ thương cảnh ngộ họ. Nhìn qua cửa sổ sau nhà thì thấy một mảnh vườn tuyệt đẹp, trồng toàn hoa thơm, các loại rau lạ...

Bốn anh em tài giỏi

Ngày xưa, có một người đàn ông nghèo sinh được bốn người con trai...

Chú thợ may nhỏ thó can đảm

Vào một buổi sáng mùa hè đẹp trời, một chú thợ may bé nhỏ ngồi trên phản bên cửa sổ chăm chú khâu, trong lòng có vẻ khoan khoái lắm...

Ông lão đánh cá và con cá vàng

Xưa kia, ở một bờ biển rất rộng lớn nọ, có một ông lão làm nghề đánh cá cùng chung sống với người vợ của mình. Hai vợ chồng già sống trong túp lều rách nát, tồi tàn...