Trong 1 tuần có 2 ngày mà chúng ta không cần phải bận tâm về chúng, có 2 ngày chúng ta không cần phải vướng bận, lo âu hay sợ hãi.
Ngày đầu tiên chính là ngày hôm qua với tất cả những lỗi lầm, những sai sót, với những nỗi buồn và cả những niềm đau. Ngày hôm qua đã qua rồi và mãi mãi vuột khỏi tầm tay chúng ta. Chẳng có bất kì điều gì có thể thay đổi được ngày hôm qua. Chúng ta chẳng thể lấy lại những thứ đã cho đi, cũng chẳng thể xoá đi dù chỉ là một lời chúng ta đã nói – Bởi ngày hôm qua đã qua rồi.
Ngày còn lại chính là ngày mai với những thử thách mà chúng ta chẳng thể biết được. Những phiền muộn hay những niềm vui của ngày mai cũng ở ngoài tầm tay của chúng ta. Mặt trời ngày mai sẽ mọc, dù toả sáng rực rỡ hay bị che khuất bởi những đám mây thì mặt trời ngày mai vẫn mọc. Và cho đến tận lúc đó chúng ta chẳng thể nào đánh cuộc chuyện gì sẽ xảy ra ? Bởi ngày mai vẫn chưa đến.
Chúng ta chỉ còn lại một ngày – đó là ngày hôm nay. Bất cứ một người bình thường nào cũng có thể vượt qua thử thách chỉ trong một ngày hôm nay. Nhưng ngày hôm nay lại thường gục ngã khi phải cộng thêm vào gánh nặng của ngày hôm qua và những gánh nặng của ngày mai.
Con người thường đau khổ không phải vì hiện tại mà vì những nuối tiếc trong quá khứ và nỗi lo âu trong tương lai.
Vì thế chúng ta hãy sống cho trọn vẹn một ngày.