Không ai sánh được với anh…

Khi bạn gái của bạn sóng đôi cùng một anh chàng to cao, bảnh trai như người mẫu, hẳn bạn sẽ giật mình. Lo là phải chứ, vì anh ta có vẻ ngoài ăn đứt mình còn gì…

Ngày thứ hai, chuông điện thoại réo. Tôi nhấc ống nghe lên. Tiếng nói ríu rít của người tôi yêu: “Anh à, chủ nhật không gặp em có nhớ em không? Em vừa phải làm việc với một nam người mẫu Hồng Kông. Đẹp hết chê luôn. Đôi mắt sâu hun hút cứ như mắt Tom Cruise ấy chứ. Choáng thật đấy!”.

Ngày thứ ba, lại chuông điện thoại đổ. Vẫn giọng vui vẻ oanh vàng của nàng: “Con mèo yêu của em! Em vừa dự một buổi trình diễn thời trang xong. Này anh, thành phố mình vừa xuất hiện một anh chàng người mẫu mới toe. Trời ạ, mà lại có cái vẻ phớt đời đáng ghét kia. Con gái mới lớn mà trót rơi vào mắt đấy rồi thì cứ gọi là… “chết” đứ đừ!”.

Cô người yêu của tôi là phóng viên . Công việc khiến cô ấy tiếp xúc nhiều với các người mẫu, các buổi trình diễn thời trang, chụp hình… Cô ấy thường xuyên gặp các người mẫu nam với dáng người không chê vào đâu được, với gương mặt đẹp đẽ và vẻ cuốn hút thật… “nguy hiểm”, ăn mặc thì luôn hợp mốt, đi đứng cũng đàng hoàng, chuẩn xác. Nói tóm lại là vô cùng hoàn hảo so với những người bình thường như tôi, như bạn.

Và điều tồi tệ nhất là tôi đang cảm thấy mình bị kém cỏi so với những người đàn ông khác mà người yêu tôi gặp gỡ, tiếp xúc hàng ngày. Tôi thấy rõ mình không còn là người duy nhất mà cô ấy tôn thờ, thán phục. Ngoài tôi, cô ấy còn biết bao người đàn ông khác có thể làm cho cô ấy vui vẻ, chia sẻ thú vui với cô ấy.

Tôi còn nhớ trước kia tôi và mấy người bạn trai thân gặp nhau thường trò chuyện vui vẻ về chủ đề so sánh: Bồ đứa nào xinh nhất, có đôi chân dài nhất; bồ đứa nào có cặp môi quyến rũ nhất, tóc mềm nhất… Chỉ để vui vẻ thôi chứ có đứa nào vì bồ mình kém đẹp mà bỏ đâu.

Bây giờ, chính tôi cảm thấy mình như đang ở trường hợp là người bị đem ra bình phẩm. Tôi cứ tưởng tượng ra hình ảnh những người đàn ông trẻ trung, đẹp đẽ mà người yêu tôi tiếp xúc hàng ngày trong công việc của cô ấy. Làm sao tôi lại không nghi ngờ cho được khi mỗi ngày, bạn gái tôi lại lôi một nét tuyệt vời của một anh chàng nào đó để khen ngợi, trầm trồ trước mặt tôi.

Thời gian đầu tôi chỉ âm thầm chịu đựng mối hoài nghi. Làm sao tôi có thể bằng một phần những người đàn ông in hình to đùng trên các tờ poster dán đầy tường và in trên các tạp chí cơ chứ!

Thế rồi một lần, khi cô ấy rủ tôi đi xem trình diễn thời trang, lúc một nam người mẫu xuất hiện, tôi đã bật ra câu hỏi: “Em này, em thấy anh có giống anh chàng người mẫu kia không?”. “Tại sao anh hỏi thế?” – cô ấy tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. “Vì anh chỉ tự hỏi không biết so với những anh chàng người mẫu mà em gặp trong công việc hàng ngày thì anh kém đến mức nào thôi”. Sau vài giây im lặng, cô ấy nói rành rẽ: “So với những tình cảm anh dành cho em bấy lâu nay, so với những lá thư từ đáy lòng anh đã viết cho em dạo ấy, những hiểu biết của anh, thì em có bị điên hay không mà lại đem anh so sánh với ai kia chứ?”.

Ngày thứ tư, chuông điện thoại rung lên những hồi ngọt ngào, tôi vồ lấy ống nghe: “Anh yêu, đêm qua có mơ thấy em không? Nói cho anh một điều bí mật nha, càng ngày em càng thấy anh hay hơn tất cả mọi người”.

Tôi bật cười. Tôi biết mình chẳng hơn bất cứ một anh chàng nào mà cô gái bé nhỏ của tôi vẫn thường nhắc tới với vẻ thán phục khác nhau. Nhưng thật dễ chịu biết bao! Tôi phải chấm dứt việc đem mình ra so sánh với bất cứ người đàn ông nào của thế giới giải trí đó. Giờ tôi sẽ tính đến việc vẽ một bức tranh thật tuyệt để tặng sinh nhật nàng.

Một Dawn mới của tôi

Lần đầu tiên khi nghe Laura, con gái tôi, báo tin nó sắp là một người mẹ - còn tôi sắp là một bà ngoại - tôi đã khóc với những giọt nước mắt hạnh phúc. Nhưng rồi tận dưới đáy lòng tôi, một điều gì thầm kín đang khuấy động.

Bông hồng thủy tinh

Hôm qua là sinh nhật lần thứ 10 của Tom, và bố đã gửi về cho cậu một món quà đặc biệt. Một gói quà thật lớn với nhiều kẹo sô co la và một bông hồng làm bằng thủy tinh pha lê thật đẹp.

Thuốc chữa đau buồn

Chuyện kể về một người phụ nữ vừa mất con trai.

Anh Hai Tèo

Một thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt hiền lành, dáng điệu ngơ ngác rụt rè bước vào văn phòng công ty có câu khẩu hiệu chói lọi treo trước cổng: “Tương lai thuộc về hàng hóa – Hàng hóa thuộc về nhãn hiệu”!

Chiếc giày đánh rơi của Gandhi

Có lần trong lúc vội bước lên xe lửa, Mahatma Gandhi đánh rơi một chiếc giầy xuống đường ray và không thể nào lấy lên được vì xe lửa đã lăn bánh...

Quà con gái tặng Bố

Tấm lòng của người tặng khiến món quà đáng yêu và quý giá. (Martin Luther)

Tôi vẫn tin vào tuổi trẻ hôm nay

Thỉnh thoảng, khi đáp máy bay đi thuyết trình ở các nơi, tôi thấy mình may mắn khi được ngồi cạnh những người bạn đồng hành thích trò chuyện. Đó quả là một điều thú vị, bởi tôi vốn là người thích lắng nghe người khác.

Thử nghĩ xem

Sau khi Fred Astaire thử vai lần đầu tiên vào năm 1933, ghi chú của vị điều hành cuộc thi của MGM, “Không biết diễn! Hơi nhàm chán! Biết nhảy một chút!” Astaire lưu giữ tờ giấy ngay phía trên lò sưởi nhà mình tại Bevery Hills.

Đường hầm xuyên qua trái đất

Hai anh em cậu bé kia có lần quyết định đào một cái hố sâu phía sau nhà. Khi hai cậu bé đang đào, vài đứa trẻ khác đến xem và hỏi họ đang làm gì.