Một trong những câu châm ngôn phổ biến mà chúng ta thường nhắc đến là: "Sau thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng một người phụ nữ". Song trên thực tế luôn có ngoại lệ, trường hợp của Norman Klein, một người chồng hết lòng với vợ, là một điển hình. Norman đã nhận lời thách thức của một người bạn tham dự một cuộc chạy đua dài 10 dặm và ông đã động viên vợ cùng tập chạy với mình.
Helen, vợ của Norman đã chiến thắng trong cuộc chạy đó. Điều này làm cho ông rất mãn nguyện. Và khi bạn theo dõi câu chuyện này, bạn sẽ biết đến người anh hùng thầm lặng đã đứng sau sự thành công kỳ diệu của Helen Klein.
Helen vừa phá kỷ lục marathon thế giới trong nhóm vận động viên tuổi từ 70 đến 75, đã kết thúc đường chạy dài 26, 2 dặm trong vòng 4 giờ 31 phút. Mọi người tôn vinh bà là "huyền thoại" và thành công của bà là "sự kiện phi thường của loài người". Nhưng Helen chỉ tự nhận mình là "một người bình thường có một đam mê phỉ thường".
Ở tuổi 66, bà đã tham gia năm cuộc chạy bộ đường núi với tổng chiều dài 500 dặm trong vòng 16 tuần. Bà đã từng chạy xuyên tiểu bang Colorado trong 5 ngày 10 giờ. Bà lập kỷ lục thế giới trong cuộc chạy 100 dặm dành cho người cao tuổi, đã tham dự hơn 60 cuộc chạy marathon và gần 140 cuộc chạy siêu marathon. Năm 1995, Helen đã chạy 145 dặm xuyên sa mạc Sahara, đây cũng là năm bà tham gia cuộc thi Eco Challenge dài 370 dặm cùng với Đội Phẫu thuật Nụ cười để gây quỹ từ thiện cho trẻ em nghèo. Trong suốt cuộc thi kéo dài 10 ngày, bà đã chạy 36 dặm trên lưng ngựa, 90 dặm chạy bộ qua sa mạc dưới cái nóng như thiêu như đốt, 18 dặm vượt thác lạnh cóng, đạp xe 30 dặm trên đường núi, leo xuống vách núi cao 155 m hoặc leo lên cao 800 m, chèo bè 90 dặm trên sông, đi bộ thêm 20 dặm nữa và cuối cùng là chèo xuồng 50 dặm để về đích.
Hẳn Helen là người có khả năng đặc biệt hay có năng khiếu trời cho. Thực ra, Helen không phải là một vận động viên điền kinh chuyên nghiệp. Bà đã từng là một y tá trong suốt 25 năm và chẳng bao giờ chạy bộ trong suốt thời gian đó dù chỉ một dặm. Nhưng khi bước sang tuổi 55, chồng bà, ông Norman, đã động viên bà cùng tập chạy với ông trong cuộc chạy dài 10 dặm. Bà chấp nhận thử sức, nhưng mới chạy được một phần năm dặm, bà đã kiệt sức. "Lúc đó tôi cứ nghĩ chắc là mình sắp chết". - Bà nhớ lại - "Nhưng qua ngày sau, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn, tôi đã chạy được thêm một đoạn ngắn". Mỗi ngày thêm một ít như thế, và sau 10 tuần, bà đã hoàn thành đường chạy 10 dặm. Đó là một điều tuyệt vời! Thành công này đã thôi thúc bà tiếp tục tham gia những cuộc chạy "ngắn" khác, nhưng bà đã nhanh chóng nhận ra mình không thích hợp với những cuộc chạy cần tốc độ. Thế là bà quyết định chuyển sang tập chạy marathon với quãng đường dài hơn và tốc độ chậm hơn.
Kể từ đó, Helen đã kinh qua nhiều cuộc chạy trong những điều kiện khắc nghiệt nhất. Câu thần chú của bà là "Nghỉ ngơi rồi hoạt động". Bà cho biết thêm: "Khi phải bỏ cuộc trong lần đầu tiên tham gia cuộc chạy Western States 100, tôi đã tự nhủ là sẽ không bao giờ tham dự lần nữa. Nhưng tôi đã nhanh chóng loại từ “không bao giờ” ra khỏi đầu mình, và chỉ đề cập tới nó khi nhắc đến một trong những bài học quý giá nhất đời mình: 'Không bao giờ là quá muộn'.
Đã nhiều lần bà có ý định bỏ cuộc. Song, bà nghĩ rằng muốn đạt được mục tiêu thì nên dẹp bỏ những lời giải thích và chỉ tập trung vào quyết định của mình.
- Đã từng nhiều lần tôi cảm thấy sợ khi phải đạp xe, hay phải leo lên lưng ngựa. - Bà nói. - Nhưng tôi sẽ không chạy trốn nỗi sợ hãi của mình. Tôi sẽ không để bản thân rơi vào tình trạng khủng hoảng. Bất cứ người bình thường nào cũng có thể làm được những điều tôi làm. Họ chỉ cần có thêm động lực - một lời thách thức chẳng hạn. Tôi chẳng phải là tài giỏi gì trong việc chạy bộ cả. Tất cả những gì tôi có chính là lòng đam mê và ý chí quyết tâm.
Năm 1982, khi 53 tuổi, Helen là người phụ nữ lớn tuổi nhất thế giới hoàn thành cuộc chạy Ironman Triathlon, trong đó bao gồm 2,4 dặm bơi vượt đại dương, 112 dặm đạp xe, tiếp theo sau là 26,2 dặm chạy bộ.
- Trước đây tôi đã từng vùng vẫy dưới nước, tôi lặn bằng bình hơi và nhặt vỏ sò dưới đáy biển, nhưng chưa từng phải bơi nghiêm túc như lần này. - Bà kể lại. - Tôi đã mượn xe đạp của con gái rồi tập chạy. Bài học chạy xe đầu tiên của tôi là cách leo lên leo xuống xe. Khi đã thực sự muốn một điều gì, tôi sẽ phấn đấu đến cùng. Muốn tôi phải ngùng lại không phải là chuyện dễ đâu nhé!
Năm 1980, Helen và Norman đi du lịch đến Nêpan và cùng một hướng dẫn viên người Sherpa ở Katmandu thực hiện một chuyến leo núi cao khoảng 6.000 m lên đỉnh Everest. Họ tưởng chừng đã bỏ cuộc khi gần đến đích vì Norman bị say độ cao. Người hướng dẫn viên Sherpa đề nghị đưa hai người xuống núi và khuyên không nên tiếp tục. Norman và Helen vẫn quyết tâm hoàn thành chuyến leo núi đó.
Helen tâm sự:
- Tôi có sức khỏe tốt đến nỗi tôi có thể làm bất cứ việc gì mình muốn. Tôi dự định sẽ sống một cuộc đời trường thọ. Bí quyết của tôi cực kỳ đơn giản: Ăn uống điều độ và tập luyện thể thao. Tôi rất thích ăn táo, cũng như bất kỳ loại trái cây tươi nào, rau xanh và các loại ngũ cốc. Trước khi tham gia một cuộc chạy, tôi ăn nhiều trái cây và rau xanh, nhưng ăn rất ít thịt.
Vậy còn bí quyết nào để có xương chắc khỏe như tuổi 30 và một hình thể gọn gàng? Helen chạy mỗi ngày từ 10 đến 18 dặm. Bà đi ngủ lúc 9 giờ rưỡi tối và dậy lúc 4 giờ rưỡi sáng, dùng một tách cà phê, tập thể dục khỏi động trước khi ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, sau đó dùng bữa điểm tâm, đọc báo rồi bắt đầu chạy.
- Mỗi tuần tôi nghỉ ngơi một ngày. - Bà nói. - Tôi không bao giờ tập luyện quá sức và tôi biết lắng nghe cơ thể của mình. Nhờ vậy mà tôi không gặp rắc rối gì. Tôi không tin khẩu hiệu "Phải qua đau đớn mới thành công".
Nhắc đến cuộc chạy bền siêu marathon, Helen nói:
- Nghe có vẻ hơi lạ một chút, nhưng chỉ cần tập luyện hợp lý và lắng nghe cơ thể mình, những vận động viên có quyết tâm đều có thể. Mọi chuyện sẽ không thể khi bạn cứ khư khư giữ suy nghĩ như cũ. Có thể tôi già hơn 70 tuổi thật đấy, nhưng tinh thần và ý chí của tôi thì chẳng bao giờ già cỗi cả... Tôi chỉ muốn chúng tỏ một người lớn tuổi có thể làm được gì. Mỗi khi thất vọng, tôi lại xem đồng hồ và chỉ cho phép mình trách móc, than thở, phàn nàn trong 10 phút. Sau đó, tôi gác mọi chuyện sang một bên và tiến về phía trước. Tất cả chúng ta đều có thể phát triển khả năng đương đầu với khó khăn. Tôi ghét phải lái xe lắm, nếu có việc phải đi đâu trong vòng 100 dặm mà không vội là tôi chạy bộ đến đó. Trước khi nghĩ rằng bạn già quá rồi, không thể chạy trên đường núi, leo lên vách đá hoặc lặn dưới biển, thì hãy nhớ rằng: Không bao giờ là quá muộn cả, cơ bắp luôn phát triển khi được tập luyện, bất kể bạn bao nhiêu tuổi. Khi bước sang tuổi 50, chúng ta thường suy nghĩ rằng nên nghỉ ngơi và thư giãn. Đó là một sai lầm và là sự thỏa hiệp của bản thân".
"Khả năng có thể đặt tôi vào điểm xuất phát, nhưng sự quyết tâm mới đưa tôi về đến đích. Và mỗi khi tôi xỏ chân vào giày chạy, tôi cũng đặt lên môi mình một nụ cười. Nhưng phần thưởng lán nhất với tôi là khi nghe có ai đó nói: "Tôi đã dự định nghỉ ngơi nhưng Helen đã động viên tôi quay về với cuộc sống".
"Khi bạn bắt đầu chạy hay làm bất cứ hoạt động nào khác, bạn hãy khỏi đầu thật chậm rãi, cố gắng tạo được một trạng thái thoải mái trước khi bạn dốc sức. Có nhiều lần tôi cảm thấy đuối sức khi tham gia một cuộc đua dài, và khi đó tôi không nghĩ về quãng đường mà mình phải chạy còn bao xa nữa, vì nếu nghĩ tới sẽ làm tôi đuối sức thêm. Tôi chỉ tập trung vào bước chạy tiếp theo, vì tôi biết rằng mình luôn luôn làm được điều đó. Và từng bước chạy một sẽ nhanh chóng đưa tôi về đích sau hành trình 100 dặm".
Đối với Helen Klein, mục tiêu mang tính thách thức có ý nghĩa rất quan trọng và có thể làm thay đổi cuộc đời bạn nếu bạn quyết tâm thực hiện được nó. Cho dù mục tiêu của bạn có là gì đi nữa thì vẫn phải luôn tập trung. Đừng bao giờ để những ý nghĩ phần tán làm cho bạn nhụt chí.
Chạy bộ là niềm đam mê của Helen Klein, nhưng đó không phải là niềm đam mê của tất cả mọi người. Bốn người con của bà đều rất tích cực tập luyện thể thao, nhưng họ chỉ chạy bộ khi cùng tập với mẹ. Chẳng có người con nào của bà từng tham gia chạy marathon, nhưng Helen vẫn thường nhắc nhở các con mình:
- Không bao giờ là quá muộn!