Không có sự kết thúc, chỉ có sự bắt đầu một thế giới khác mà thôi

Đó là một ngày tháng 3 ấm áp, khi tôi bước tới bên ghế đá vào lúc hết ca trực. Sau những ngày giá rét, nắng ấm hiếm hoi khiến cho ghế đá bệnh viện trở nên đắt giá hơn bao giờ hết. Tôi mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt bà rất đẹp, nhưng buồn rười rượi. Bà ấy nhìn lên những tán cây xanh, cảm giác như muốn ngăn những giọt nước mắt không chảy ra.

– Cháu có thể giúp được gì cho bác không? – tôi hỏi nhỏ

– Cảm ơn cháu, nhưng chuyện này rất khó để người khác giúp được – bác ấy quay sang nhìn tôi, khuôn mặt mệt mỏi vô cùng.

– Nếu bác thấy quá mệt mỏi, và không thấy phiền phức, thì cháu có thể nghe câu chuyện buồn của bác. Đôi khi, chỉ nói ra thôi cũng thấy nhẹ nhàng hơn.

– Cảm ơn cháu – bác mỉm cười nhẹ nhàng – đó là vì con trai bác, nó mới 19 tuổi, và nó bị một khối u ở não – bác ấy bắt đầu khóc, rất nhẹ – các bác sĩ cũng không cứu được nó. Con trai bác đang sống trong những ngày cuối cùng…

– Cháu rất tiếc – tôi thấy nghẹn lại, đau thắt ở trong tim, những ký ức lại trở về…

Tôi chẳng biết nói gì hơn bởi bao năm qua tôi không học được cách an ủi nào khác…

– Đó đâu phải lỗi của cháu – người phụ nữ lau đi những giọt nước mắt và mỉm cười – nhưng con trai bác rất dũng cảm, dù đau đớn, nhưng nó vẫn cố chịu đựng, lúc nào cũng cười đùa, an ủi bố mẹ. Nhưng điều làm bác đau lòng hơn là nó muốn hiến tặng đôi mắt… cho những người cần đến – bác ấy lại khóc, giọng nói nghẹn ngào – Bác không muốn rằng, đứa con trai thương yêu của mình, khi lên tới thiên đường lại thiếu đi đôi mắt, bác không muốn nghĩ rằng, con trai bác sẽ phải chịu đựng mất mát ấy ở nơi mà mọi người đều được hạnh phúc.

Tôi mỉm cười nhẹ, đưa cho bác ấy chiếc khăn tay.

– Đây là chiếc khăn tay mà người bạn gái đầu tiên đã tặng cháu, cũng đã 7 năm trôi qua, và cháu hiểu cảm giác của bác lúc này… như chưa bao giờ thay đổi, vì cháu đã từng trải qua –

Đôi mắt ngân ngấn nước mắt của bác ấy nhìn tôi, đầy băn khoăn – Đó là khi cháu học năm thứ 3 ở trường Y, bạn gái của cháu, đột ngột phát hiện mình đang bị ung thư giai đoạn cuối, không còn cách chữa trị… thật là khôi hài khi cô ấy là một bác sĩ tương lai, và cháu cũng thế. Nhưng số phận không thay đổi được…

– Bác rất tiếc… – bác ấy nói nhẹ

– Không sao ạ, cô ấy cũng giống con trai bác, đã đăng kí hiến tặng trái tim cho người khác. Trong một tháng cuối cùng ấy, tất cả đều trôi qua quá nhanh, cháu rất sốc, và đau lòng vô cùng, khi nghĩ tới việc cô ấy ra đi, mà không mang theo trái tim mình. Những ngày đầu tiên sau khi cô ấy mất, cháu như người điên, chẳng làm nổi gì cả. Cho đến một ngày, lật giở cuốn nhật kí cô ấy ghi lại những ngày cuối cùng, cháu tìm được một lá thư, gửi cho mình, từ cô ấy…

– Lá thư viết gì?

– Cô ấy kể cho cháu nghe về những giấc mơ trong những ngày cuối cùng của mình. Cô ấy nói có một thiên thần, đã cho cô ấy xem hình ảnh về thiên đường, nơi cô ấy sẽ đến. Đó là một nơi đặc biệt, vì tất cả mọi người đều là thiên thần, và chẳng có ai hoàn hảo, có thiên thần thiếu mất lá gan, có thiên thần thiếu mất trái tim, giống như cô ấy, lại có thiên thần thiếu mất đôi mắt, giống như con trai bác vậy. Chẳng có thiên thần nào đầy đủ như lúc mới sinh ra. Nhưng những thiên thần ấy sống bên nhau, cùng nhau đi dạo, thiên thần không có trái tim dắt thiên thần thiếu đi đôi mắt., và thiên thần thiếu mất đôi mắt lại đập hộ những nhịp đập của trái tim… cùng với nhau, những thiên thần ấy sống ở một nơi rất đông, rất đông niềm vui, và chẳng bao giờ buồn phiền nữa. Đó là thiên đường không hoàn hảo, nhưng hạnh phúc nhất trên đời…

Người phụ nữ ấy không nói gì, cũng không còn khóc nữa, bà đặt chiếc khăn vào tay tôi, nắm lấy tay tôi nhè nhẹ, nhưng ấm áp, mỉm cười: "Cảm ơn cháu, nhiều lắm! “
Tôi bước đi, nghĩ rằng người phụ nữ ấy đã chọn được quyết định cho mình, và cho cả người con trai dũng cảm, sẽ đi đến một nơi, được gọi là thiên – đường – không – hoàn – hảo.

Chú chim sáo xanh

Ngày xưa, có một cậu bé rất vui vẻ vô tư. Cậu có một người bạn nhỏ dễ thương: chú chim sáo màu xanh.

Bài thuyết giảng

Tại một ngôi làng nhỏ, có một vị giáo sư thường đến nói chuyện về cuộc sống, về cộng đồng vào mỗi ngày chủ nhật. Ngoài ra, ông còn tổ chức nhiều hoạt động cho những cậu bé trong làng cùng chơi.

Hy vọng

Sau cuộc ly hôn của cha mẹ, cô con gái đang ở độ tuổi trưởng thành ngày một trở nên bắn tính và thay đổi hắn. Một đêm nọ, người mẹ nhận được tin báo đến bảo lãnh cô con gái bị bắt vì tội lái xe trong lúc say rượu...

Hãy thử một cách khác

“Bạn đang tạo nên chiếc bẫy cho chính mình nếu cứ mãi khóa chặt mình trong một lối suy nghĩ duy nhất mà không thử tìm một cách khác”

Cuộc sống hoàn hảo

Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nhỏ luôn mong muốn tìm kiếm được cho mình một cuộc sống vẹn toàn. Một hôm, cô cầu xin Thượng Đế ban cho cô mọi thứ cô ao ước.

Những câu chuyện dạy bạn cách đối diện với thị phi

Một hôm tôi nhảy vào một chiếc taxi để ra phi trường. Đang chạy đúng làn bỗng từ bãi đậu xe phía trước một chiếc xe nhà màu đen phóng ra...

Em không muốn làm hoàng tử

Nhận được tin Michael tử nạn tại châu Phi, tôi đau đớn vô cùng. Ký ức xa xăm của 23 năm trước chợt hiện về như nhắc nhở tôi mục đích cuộc đời mà cậu em tôi hằng theo đuổi.

Đối diện với thị phi

Một lần, Phật đi giáo hóa ở vùng có nhiều người tu theo Bà La Môn giáo. Các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá, nên ra đón đường Phật mà mắng chửi...

Nỗi đau

Bà là một góa phụ lớn tuổi, chông bà đã qua đời sau một tai nạn xe hơi. Kể từ đó, bà sống khép kín, không khóc than, không tâm sự với bất kỳ ai về cái chết của chồng.