Mình xin lỗi

Đó là ngày đầu tiên của năm lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên học xong rất sớm. Và tôi gọi điện cho cậu ấy.

– Cậu đến đón mình được chứ ?

– Được, đợi mình 5 phút!

– Nhanh lên đấy nhé?

3h chiều, trời khá nóng, tôi đứng chờ dưới bóng cây và phẩy tay liên tục, dù không mát hơn được nhiều nhưng cũng còn hơn là cứ đứng yên.

5 phút trôi qua, vẫn không thấy cậu ta đâu. Tôi bắt đầu hơi khó chịu, mắt liên tục nhìn đồng hồ.

10 phút trôi qua, vẫn không thấy cậu ấy đến… chẳng lẽ cậu ấy bị tai nạn?

15 phút… Cuối cùng cậu ấy cũng tới.

– Sao cậu đến muộn thế ?

Cậu ta không có vẻ gì là ái ngại:

– Mình xem nốt chương trình TV ấy mà.

– Cái gì? TV? – Tôi hét lên, đầu còn nóng hơn cả nắng giữa trưa

– Sao cậu không ăn, rồi ngủ, rồi tắm đi rồi hãy đến?

– Mình xin lỗi…

Đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, kể từ khi chúng tôi bắt đầu quen biết nhau.

Cậu ấy học giỏi, dễ thương và rất tự tin, hiếm khi chịu xin lỗi một cô gái nào.

Tôi giật lấy cái mũ bảo hiểm mà cậu ấy đưa, ngồi lên xe, không nói gì suốt quãng đường về nhà.

Cậu ấy luôn như thế, không giải thích, không an ủi, không cãi cọ.

Mà đối với tôi thì có rất nhiều điều không thể “cho qua” được chỉ với một lời xin lỗi.

Và tôi không bao giờ hỏi thêm gì nữa mỗi khi cậu ấy xin lỗi. Vì thế, tôi có cảm giác rằng “xin lỗi” là một từ cậu ấy dùng chỉ để tôi im miệng lại chứ không phải thật sự cậu ấy biết lỗi và sửa chữa. Bởi vì cậu ấy thường xuyên đến muộn giờ hẹn, không bao giờ sửa được!

Tôi khóc oà lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59:

– Cậu không bao giờ cần nói xin lỗi mình nữa! Nếu cậu không thể sửa được thì đừng để mình cứ cho cậu từ cơ hội này đến cơ hội khác và lần nào cũng hy vọng rằng cậu sẽ thay đổi…

Cậu ấy nắm tay tôi rất chặt, và nói lời xin lỗi thứ 60.

Ngay cả lúc đó, cậu ấy vẫn không có một lời giải thích.

Tôi bắt đầu lo lắng rằng hình như cậu ấy giấu tôi điều gì đó.

– Cậu đang gặp chuyện gì phải không?

– Làm gì có chuyện!

– Thế thì sao cậu luôn có vẻ không bình thường?

– Làm gì có chuyện đó!

Lúc nào cậu cũng chỉ như thế! Không bao giờ mình hiểu được chuyện gì đang xảy ra! Cậu có coi mình là bạn gái của cậu không vậy?

Mình xin lỗi…

– Không muốn nghe một lời xin lỗi nào nữa!

Tôi hét lên và dập máy.

Cậu ấy không gọi lại.

Hoá ra là cậu ấy không hề quan tâm đến tôi! Thế mà tôi cứ trông chờ…

…Và đó là lần thứ 99 cậu ấy nói xin lỗi…

Từ ngày hôm đó, tôi không gọi điện, cũng không ghé qua nhà cậu ấy nữa.

Đôi khi điện thoại nhà tôi reo, nhưng tôi nhấc ống nghe thì bên kia không ai nói gì cả. Tôi đoán là cậu ta gọi, nhưng mặc kệ, tại sao cậu ấy không chịu nói cơ chứ?

Một tháng trôi qua, tôi không thể chịu thêm được tình trạng không biết-gì-cả này! Tôi đến trường cậu ấy.

Tôi ngó vào cửa sổ lớp, nhưng không thấy cậu ấy đâu.

– Xin lỗi… hôm nay Timmy không đi học à? – Tôi hỏi một cô bạn.

– Hình như cậu ấy thôi học rồi mà! – Cô bạn nhún vai.

– Thôi học? – Tôi tròn mắt – Tại sao? Từ khi nào vậy?

– Hơn một tháng rồi, mà bạn là bạn của Timmy à?

– Ah… cảm ơn…

Hơn một tháng… đã không đi học hơn một tháng… Tại sao lại như thế ? Tôi lao ngay về nhà.

Tôi gọi vào máy di động của cậu ấy. “Thuê bao hiện không liên lạc được”.

Tôi gọi đến nhà, nhưng không ai trả lời.

Sao lại như thế được? Chẳng lẽ cả gia đình đã chuyển đi mà tôi không hề biết gì?

Dường như cậu ấy đã biến khỏi mặt đất, không để lại một dấu vết nào.

Tôi không tìm thấy cậu ấy… và khi tôi bắt đầu cuống lên, thì một người bạn gọi điện. Đó là một người bạn của em họ cậu ấy, học cùng lớp với tôi.

– Cậu thế nào? Đã biết tin Timmy vào viện chưa?

– Vào viện? Chuyện gì vậy? .,

– Trong bệnh viện mà cậu nằm lần trước ấy… phòng số…

Tôi chạy với tốc độ nhanh nhất có thể tới bệnh viện.

Cậu ấy nằm trên giường, không nói gì, không cử động.

– Chuyện gì vậy? Sao không gọi điện cho mình? – Tôi vừa ngồi xuống cạnh giường, vừa khóc oà lên, còn cậu ấy vẫn không trả lời, chỉ nhìn tôi chăm chú như mọi khi – Sao cậu không nói gì hết?

Tôi nhìn thấy mắt cậu ấy ướt, và dường như cậu ấy dùng tất cả sức lực có thể để nói:

– Mình… xin lỗi…

Và cậu ấy nhắm mắt lại.

– Này, đừng như thế… cậu xin lỗi cái gì chứ ? – Tôi khóc lạc cả giọng –

Đừng có xin lỗi… Mở mắt ra đi… .

Tôi cứ nắm chặt lấy tay áo cậu ấy mà kéo, và không thể ngừng khóc.

– Tại sao phải xin lỗi? Tại sao cậu không giải thích lời nào? Mình không đời nào tha thứ cho cậu… Đừng có xin lỗi… Cậu mà không mở mắt ra thì mình không bao giờ tha thứ cho cậu nữa đâu…

Đó là lời xin lỗi thứ 100.

Các bác sĩ và y tá chạy vào phòng, kéo tôi ra ngoài-

Cậu ấy rời khỏi thế giới của tôi… cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với bệnh ung thư máu…

Nhưng tôi vẫn gặp cậu ấy trong những giấc mơ… và cậu ấy vẫn sống trong tim tôi…

Khoảng một tháng sau, mẹ cậu ấy đến nhà, đưa cho tôi một chiếc hộp mà cậu ấy gửi lại… trong đó là 100 mảnh giấy, mỗi mảnh giấy là một lời giải thích lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.

“Lần đầu tiên, mình không cố ý đến muộn đâu, nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà, bỗng nhiên mình thấy chóng mặt quá và không thể đi tiếp được, nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu. Cậu tha thứ cho mình nhé?

‘Lần thứ hai, mình…”

“Lần thứ ba, mình…”

“Lần thứ 100” – Đó là mảnh giấy cậu ấy viết từ trước khi tôi tới bệnh viện – “Mình xin lỗi… mình thật sự không muốn để cậu lại một mình trên thế giới này, nhưng có thể đến một lúc nào đó khác… I love you, Timmy”.

Kèm với mảnh giấy thứ 100 là một bức ảnh của cậu ấy trong bệnh viện. Trông cậu ấy rất gầy, nhưng nụ cười vẫn sáng bừng như mọi khi.

Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không ở bên cạnh.

Timmy, mình xin lỗi…

Bài văn của Tommy

Chỉ chốc lát nữa thôi, cả bố và mẹ của Tommy, vừa mới sống ly thân với nhau, sẽ đến dự buổi họp phụ huynh về việc học tập sa sút và hành vi phá phách của cậu. Thế nhưng, cả hai người đều không biết rằng họ được mời đến cùng lúc.

Hai người giáo viên

Việc Rachel – cô con gái học lớp 3 của tôi – đem lại bài tập về nhà làm là việc quá bình thường, quá đơn giản và quá dễ. Tuy nhiên, lần này thì không chỉ có bài tập cho nó, mà còn cả bài tập cho tôi.

Người thành công và người thất bại

– Người thành công biết chính xác những gì mình muốn, tin tưởng vào khả năng của mình và sẵn sàng cống hiến hết thời gian của cuộc đời để đạt được điều đó.

Vợ anh có bao giờ mệt mỏi vì anh không?

Khi Mariana đến nhà bạn gái chơi bài bi-rit-giơ hoặc đi thăm bà dì yêu quý, thì bao giờ cô ấy cũng để cho tôi một mảnh giấy nhỏ trên bàn ăn trong bếp. Trên mảnh giấy, vợ tôi thường ghi rõ mình đi chơi bao giờ về và để phần bữa cơm tối của tôi ở đâu.

Bác cũng là cướp biển!

Một ngày nọ, khi bà Smith đang ngồi trong phòng đợi của bệnh viện thì thấy một cậu bé được mẹ dẫn vào. Thằng bé khiến bà phải chú ý vì một bên mắt của cậu được bịt lại bằng một miếng da màu đen...

Tôi đã bắt đầu biết… nói dối

Thủa nhỏ, tôi được dạy rằng, phải sống trung thực không dối trá với bản thân mình và với mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp người.

Trường học cuối tuần

Một cô bé đứng khóc nức nở gần một lớp học nhỏ vì cô bị đẩy bật ra khi có quá đông người chen chúc. “Cháu không thể vào trường học chủ nhật được!”.

Ta buông tay nhau nhé!

Cuối cùng nó và anh cũng chia tay. À không, nó là người chủ động chia tay.

Thiên thần mũ đỏ

Ngồi một mình trong quán cà phê, tôi cảm thấy rất lo sợ. Ngày mai, tôi phải trải qua một cuộc phẫu thuật cột sống.