Ngoài kia còn có 1 cuộc sống

Đã bao lần bạn chuyển chế độ Invisible, không muốn chat? Đã bao nhiêu lần bạn tắt điện thoại di động và nhờ mẹ trả lời điện thoại bàn, rằng bạn đang đi vắng?

Đã bao giờ thay vì ăn một bát phở sáng nóng hổi, bạn quyết định mua một gói xôi vò từ gánh xôi bé con bên vệ đường, mỉm cười với bà cụ phúc hậu dịu dàng như bà của bạn ở nhà? Đã bao giờ bạn dừng xe lại, giúp một người bị ngã trên đường? 

Những hoạt động nào sau đây nằm ngoài sự quan tâm của bạn: chăm sóc người già neo đơn, hiến máu nhân đạo, giúp đỡ một người bạn có hoàn cảnh khó khăn hơn mình, bênh vực quyền trẻ em…? Nếu tất cả đối với bạn đều xa lạ – bạn không quan tâm – thì lần gần nhất bạn đi mua sắm hay đi du lịch là khi nào ?…

Những câu hỏi dành cho bạn đấy – những bạn trẻ đang bận rộn với nhiều cơ hội để nắm bắt, nhiều công việc cần làm, nhiều tri thức cần tiếp nhận…

Nhưng bất cứ khi nào thông điệp giản dị này đến với bạn, hãy đừng thờ ơ delete (xóa) nó đi: đừng biến mình trở thành kẻ xa lạ với chính cuộc sống tràn ngập tình yêu và niềm tin ngoài kia!

Sau Tết Nguyên đán, tuổi trẻ Việt Nam từ khắp nơi trên thế giới vẫn nhộn nhịp gửi cho nhau những tin nhắn, kiểu như: “Bạn hãy đến 186 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, đóng góp những tờ lịch cũ hay giấy bìa, để dùng làm sách chữ nổi cho các bạn khiếm thị…”. “Bạn hãy góp vào tủ sách từ thiện của chúng tôi một vài cuốn sách truyện – đóng góp nhỏ, nhưng niềm vui các bạn đem đến cho những đứa trẻ bất hạnh là rất lớn…”. “Đang rất cần lòng hảo tâm của các bạn để giúp đỡ một em nhỏ hoàn cảnh đặc biệt khó khăn có chi phí mổ tim…”.

Và, trong những forum đông đảo các thành viên trẻ, nơi diễn đàn chung đang sáng lên một vài lời kêu gọi “chắc nịch” của các admin: “Hey, cả nhà mình cùng out, đi với tớ đến chỗ này hay lắm nhé!”.

Chỗ – này – hay – lắm – nhé ấy, là một nơi nào đó ở ngay xung quanh chúng ta, đang cần lắm và trân trọng lắm những tấm lòng thấu hiểu, những đôi bàn tay đỡ đần…

Bạn có bao nhiêu người bạn?

Một cụ già quay qua tôi và hỏi: “Cô có bao nhiêu người bạn?”. “Sao cụ lại hỏi vậy, tôi có 10 hay 20 người bạn, nhưng tôi chỉ nhớ tên được vài người thôi”.

Sự ra đời của một người mẹ

Đứa con đầu lòng của tôi, một cháu gái, ra đời ngày 27-7-2002. Tôi cứ tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng để sinh cháu.

Nấm độc

Tôi bắt gặp ông giám đốc khi ông từ trong rừng đi ra.

Sức mạnh của sự tập trung

Ở một vùng quê nọ, có hai cha con một nhà trồng hoa đang sinh sống trong một khu vườn rộng lớn. Người cha chăm chỉ, yêu lao động và được cả xã hội công nhận về thành công trong lĩnh vực trồng hoa.

Niềm tin

Ở làng quê nọ, trời đã hạn hán trong khoảng thời gian rất lâu. Các cánh đồng đều khô hạn, cỏ cây héo úa cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn.

Người mẹ điên

Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người...

Và tôi đã bật khóc…

Tôi đã không bật khóc khi được biết con tôi là một đứa trẻ bị bệnh tâm thần. Tôi vẫn ngồi im và không nói gì khi vợ chồng tôi được thông báo rằng Kristi đứa con hai tuổi của chúng tôi...

Người chia sẻ với người khác nhiều nhất

Một thầy giáo lớn tuổi đã kể lại cuộc thi mà có lần ông được mời làm giám khảo. Mục đích của cuộc thi là tìm xem đứa trẻ nào có lòng quan tâm đến người khác nhất. Người đoạt giải cuộc thi này là một cậu bé mới bốn tuổi...

Thử thách cuộc sống

Những ước mơ đáng quý, đáng trân trọng đó luôn là niềm hi vọng, là nguồn động lực và niềm tin lớn nhất cho mỗi người để sống, để cảm nhận và hướng đến ngày mai.