Ngôi nhà vô hình

Có một ngôi nhà không nhìn thấy được mà tôi gọi với cái tên: Lương Tâm.

Có thể tôi chuyển chỗ ở nhiều lần, nhưng ngôi nhà này luôn đi theo tôi. Từ thẳm sâu tâm hồn mỗi người chúng ta đều có một ngôi nhà như thế!

Tôi sẽ không bao giờ quên những gì tôi từng có được trong ngôi nhà ấy.

Hôm nay, tôi làm được một việc có ý nghĩa. Tôi cảm nhận được niềm vui thầm lặng, và tôi cảm thấy an tâm, hạnh phúc.

Tôi trở về và sống trong ngôi nhà với niềm hạnh phúc thuần khiết không gì sánh được.

Hôm nay, tôi đã phạm phải một lỗi lầm. Tôi cố gắng che giấu nỗi lo của mình bằng vẻ mặt tươi cười. Nhưng kỳ lạ thay, tôi nhìn vào ngôi nhà nội tâm đó, tôi thấy rất rõ được những điều mà tôi đã gây ra.

Ngôi nhà ấy vẫn mang nhiều bí ẩn với tôi. Tôi không biết ngôi nhà ấy làm bằng chất liệu gì nhưng thật bền vững và không thay đổi theo thời gian. Cho dù muốn hay không, tôi vẫn sẽ sống trong ngôi nhà vô hình của mình. Những khi tôi mắc lỗi, làm những việc chưa đúng, tôi muốn lẩn tránh ngôi nhà của mình, nhưng sau cùng tôi biết là không thể. Ngôi nhà đó phản chiếu, thậm chí đến cả những suy nghĩ, giúp tôi tự điều chỉnh được thái độ của mình.

Xin cảm ơn ngôi nhà lương tâm của mình. Nhờ có ngôi nhà ấy mà tôi luôn biết tự nhìn nhận và tìm lại được bản thân, suy nghĩ lạc quan và sống tích cực, làm những điều mang lại hạnh phúc cho mình và người khác!

Trên cả nỗi đau

Vào một ngày tháng sáu êm ả năm 1941, tôi được gọi nhập ngã Sau đọt huấn luyện, tôi được đua đến Alaska để phục vụ trong bộ binh...

Có thể cho anh ôm em 1 lần được không?

Anh và cô là bạn cùng lớp đại học. Anh yêu cô bốn năm cũng như một ngày, nhưng cô không yêu anh, vì anh không phải là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của cô.

Có khi nào bạn tự hỏi

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có một người bạn nào cả?” trong khi bạn lại không chịu mở rộng trái tim để bạn bè có thể đến với bạn.

Câu chuyện ven đường

Trên một con đường vắng, một chiếc xe đang phóng nhanh chợt đột ngột thắng gấp lại và tấp vào lề đường. Ai đó vừa ném một viên đá vào cánh cửa chiếc xe...

Chiếc giầy chân phải

Đàn ông nếu biết kỹ quá khứ của vợ thì đau đầu lắm. Còn đàn bà, nếu biết hơi nhiều về hiện tại của chồng thì đau tim lắm.

Chiếc đồng hồ lương tâm

Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học phổ thông cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ phẩm khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh; nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.

Thêm một ngày con ở bên mọi người...

Ben chào đời ngày 20 tháng 9 năm 1989. Không lâu sau khi sinh Ben, vợ chồng tôi được các bác sĩ thông báo rằng cháu bị mù và điếc bẩm sinh. Đến năm Ben lên ba, chúng tôi còn biết thêm là cháu không thể đi lại được.

Chuyện của Ann

Định mệnh đến thăm tôi vào ngày 10 tháng 9 năm 1984 - và ngay lập tức cuộc sống của tôi dừng một cách đột ngột.

Bạn có nghèo không?

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến một nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng.