Ngọn lửa tình yêu

Cha mẹ ly hôn năm tôi lên 9 tuổi, và cũng trong năm đó tôi mắc phải một căn bệnh khó hiểu. Hai đầu gối bỗng nhiên sưng phù lên khiến tôi đau đớn vô cùng và không đi được nữa. Tôi được đưa vào bệnh viện, các bác sĩ đã áp dụng nhiều phương pháp tân tiến nhất lúc bấy giờ để chẩn đoán và chạy chữa cho tôi, nhưng vẫn không đem lại kết quả gì. Họ cho biết bệnh tình của tôi có thể do yếu tố tâm lý gây nên. Vì vậy, hàng ngày tôi không chỉ được nhiều bác sĩ chuyên khoa theo dõi, mà còn có cả những chuyên gia tâm lý đến điều trị.

Sau ly hôn, cha mẹ tôi sống ở hai thị trấn khác nhau, vì vậy họ không có cơ hội gặp lại nhau thường xuyên. Đến lúc tôi bất ngờ đổ bệnh, hai người đã vô cùng lo lắng và luôn túc trực trong bệnh viện, đồng lòng chăm sóc cho tôi.

Khi tôi mới nhập viện, mẹ tôi ở lại với tôi cả ngày, nhưng khi thấy cha tôi đến để trực ca đêm thì bà rời phòng lập tức, dường như hai người không muốn chạm mặt nhau. Vài tuần sau, bà bắt đầu nấn ná lại một chút khi cha tôi đến, rồi cả hai người cùng mỉm cười với nhau, cho dù lúc đầu còn gượng gạo đôi chút. Vì “ca trực” chồng chéo nhau, nên thỉnh thoảng cha mẹ tôi phải trao đổi để thống nhất việc chăm sóc cho tôi. Thỉnh thoảng bác sĩ thông báo hay yêu cầu điều gì, bà muốn có ông cùng nghe. Thường lúc đó mẹ tôi lại bật khóc, còn cha tôi quàng tay và an ủi vỗ về. Điều này khiến tôi ấp ủ hy vọng hai người sẽ quay trở lại với nhau.

Sau ba tháng điều trị trong bệnh viện, căn bệnh của tôi vẫn không có chuyển biến tốt và các bác sĩ không còn cách nào làm cho đôi chân tôi hồi phục. Tôi được xuất viện và bác sĩ bảo rằng tôi vĩnh viễn sẽ không còn bước đi được nữa.

Bất kể lời dự đoán nghiệt ngã của bác sĩ, tôi vẫn còn một tia sáng trong đời mình khi biết cha mẹ tôi vẫn còn yêu thương nhau và khoảng thời gian cùng chăm sóc tôi đã khiến họ hiểu hơn về nhau để lại cảm thông và yêu thương nhau như trước. Cha mẹ tôi đã quyết định quay lại với nhau để cùng vun vén cho gia đình bé nhỏ mà họ đã vô tình lãng quên suốt thời gian qua. Tôi như được tiếp thêm sức sống và cho dù không đi được, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Sáu tháng sau khi cha mẹ tôi đoàn tụ, tôi bắt đầu cử động hai chân và nhấc đi từng bước. Từ đó đến nay, tôi đã đi đứng bình thường và không hề gặp một khó khăn nào cả, ngoại trừ thỉnh thoảng hai đầu gối có nhói đau một chút. Các bác sĩ không tìm ra nguyên nhân gây bệnh, và bây giờ họ càng không thể giải thích được vì sao bệnh tình của tôi hồi phục được như vậy. Riêng tôi thì biết rõ! Cha mẹ tôi đã đoàn tụ và gia đình tôi được sống hạnh phúc. Đó là phương thuốc đặc biệt khiến tôi đi được bình thường.

Ngọn lửa tình yêu của cha mẹ tôi đã cho tôi sức mạnh vượt qua được vết thương trong tâm hồn mình.

Thế đấy các bạn ạ, cuộc sống vẫn luôn tràn ngập những kì tích tuyệt diệu mà khoa học không thể nào lí giải nổi. Sức mạnh của ngọn lửa tình yêu thật lớn lao phải không các bạn? Vì thế, mỗi ngày hãy thắp thêm nhiều ngọn lửa yêu thương hơn nữa và san sẻ nó với gia đình, bạn bè, thầy cô,…để những phép màu luôn tồn tại mãi trong cuộc sống của chúng ta, bạn nhé!

Cái hũ

Theo như tôi còn nhớ, cái hũ ấy nằm trên nền nhà, phía sau tủ quần áo trong phòng ngủ của cha mẹ tôi...

Có thể cho anh ôm em 1 lần được không?

Anh và cô là bạn cùng lớp đại học. Anh yêu cô bốn năm cũng như một ngày, nhưng cô không yêu anh, vì anh không phải là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của cô.

Sợi dây giữ voi

Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi đang đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy lũ vật to lớn này chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng rất nhỏ buộc phía chân trước.

Cây nhân ái

Tôi là một bà mẹ đơn chiếc, một mình phải nuôi bốn đứa con nhỏ với đồng lương ít ỏi. Tiền bạc đối với tôi khá eo hẹp nhưng tôi chưa bao giờ để các con mình phải sống trong cảnh thiếu thốn.

Những giọt nước mắt từ trên trời

Vào một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, ngồi cùng chồng bên cạnh lò sưởi, Fiammetta chợt hỏi: Mưa là gì vậy hở anh?

Ngoài kia còn có 1 cuộc sống

Đã bao lần bạn chuyển chế độ Invisible, không muốn chat? Đã bao nhiêu lần bạn tắt điện thoại di động và nhờ mẹ trả lời điện thoại bàn, rằng bạn đang đi vắng?

Cái nút áo

Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi.

Cái hố trên đường

Đang bước đi trên phố, vì không chú ý nên tôi rơi tõm xuống một cái hố sâu. Lòng hố tối tăm. Loay hoay vất vả mãi, tôi mới trèo lên được. Vừa mệt vừa tức, tôi thầm rủa cái hố

Vì sao mà sống

Có ba người mặt mày buồn bã đến hỏi ý kiến của một nhà hiền triết, làm thế nào để bản thân sống được vui vẻ.