Nhà hóa học trẻ

15 tuổi, con người chưa nghĩ nhiều về “sự lãng mạn”. Nhưng vẫn có những người phá vỡ qui luật ấy. Eric là một ví dụ.

Chúng tôi chỉ biết nhau qua những câu “Hello” khi vô tình gặp, từ sân trường đến hành lang. Trong lớp thì chúng tôi được xếp ngồi cạnh nhau, vì họ của chúng tôi bắt đầu bằng chữ D.

Chỉ vì thế, mà sau vài tháng, dư luận về tình cảm giữa tôi và Eric bắt đầu lan nhanh như chạy đua. Tôi mến Eric, nhưng tôi không biết Eric có bao giờ quý mến tôi không. Thế là tôi cứ ngồi đợi, suy tính xem mình nên trả lời “yes” hay “no” nếu cậu ta nói với tôi cái câu nói “định mệnh” ấy.

Ai chẳng biết học sinh thì chẳng có nhiều tiền, và câu nói “I love you” ghi trên vở đơn giản hơn nhiều, và đỡ tốn hơn nhiều so với một hộp chocolate hoặc một bó hoa.

Cuối cùng, vào một buổi sáng, khi tôi vừa bước xuống xe bus của nhà trường, Eric giúi vào tay tôi một mẩu giấy và chạy mất. Không một câu nói, dù chỉ nói thầm. Tôi mở tờ giấy cẩn thận như đứa trẻ bóc kẹo và đọc:

– Cindy thân mến! tớ có một từ này rắc rối lắm! Nó nói về người mà tớ thích. Bạn thử xem có dịch hộ tớ được không…”

Tiếp theo là mấy con số: “39 – 8 – 92”

Chẳng có gì ngoài mấy con số ấy. Tôi bối rối lắm! Nhưng tiếng chuông đã vang lên và tôi phải chạy ngay vào lớp học.

Ngày qua ngày, tôi cứ dằn vặt với thực tế là tôi chẳng hiểu quái gì về mấy con số này.

Buồn bã như thế, tôi vẫn phải đi học môn Hóa, là môn mà tôi ghét nhất. Nhưng Eric lại rất siêu. Cô giáo bảo trọng lượng nguyên tử Oxy là 8. Tám à… Nó làm tôi nhớ đến một trong 3 số mà Eric viết. Liệu có phải là cậu ta dùng những con số hóa học để thách đố tôi… Tôi đi tìm bảng tuần hoàn. Con số đầu tiên: 39 là “Y” (kí hiệu của nguyên tố ytri). Có thể như thế. Oxy – kí hiệu “O”, là chữ thứ hai. Chữ thứ 3 là “U” – kí hiệu nguyên tố Urani. Y – O – U! Là tôi… Đúng là tôi!

Eric là một cậu bé thông minh. Khi tôi nhận ra những gì cậu ta viết, trước khi viết câu trả lời, tôi phải về nhà rửa mặt cho bình tĩnh lại. Để đảm bảo rằng mội chi tiết của “từ ẩn” này sẽ sống trong tim tôi, chừng nào tôi còn sống.

Chuyện của La con

Tại một vùng đồi nhỏ, có một bộ tộc Ngựa hoang sinh sống và định cư. Lâu dần, nơi đây phát triển thành phố xá, thành khu thị trấn nhỏ bình an và hạnh phúc.

Hãy buộc một dải ruy băng lên cây sồi già

Nước Mỹ. Năm 1971.

Cuộc đời và những vòng tay

Theo bạn, phần quan trọng nhất trên cơ thể con người là gì? Chắc hẳn câu trả lời của mỗi người sẽ không giống nhau. Riêng với tôi, đó chính là vòng tay.

Thời khắc đẹp nhất của cuộc đời

Hôm nay đã là ngày 15 tháng 6. Nhanh thật, chỉ còn hai ngày nữa, tôi sẽ bước sang tuổi 30. Bất chợt, tôi có cảm giác bất an khi nghĩ đến giai đoạn kế tiếp của cuộc đời...

Dời núi

Đã mấy lần, Carolyn, con gái tôi cứ khẩn khoản gọi điện thoại mời tôi - Mẹ ơi, nhất định mẹ phải đến đây xem vườn hoa thủy tiên trước khi chúng tàn mẹ nhé...

Ông lão ăn mày

Ông lão ăn mày! Người ta gọi ông như thế vì ông nghèo và không nhà cửa. Thực ra, ông chưa hề chìa tay xin ai một đồng xu.

Ngọn gió lành

Từ ngày về hưu, ông giáo già có thói quen mỗi sáng sau khi tập thể dục và tưới kiểng, ngồi vào bàn trà. Dưới mái hiên, chậm rãi và lặng lẽ ông hớp từng ngụm trà, đọc báo, hoặc ngước nhìn lên cây vú sữa.

Câu nói cuối cùng

Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.

Điểm sáng sau thất bại

Thomas Edison đã tiến hành thử nghiệm hơn 2.000 chất liệu khác nhau để chế tạo dây tóc cho bóng đèn điện. Qua bao vất vả và thời gian dài nhưng vẫn không tìm ra được chất liệu nào thích hợp