Nhân đức

Có người hay nói nịnh. Một hôm, đến thăm quan huyện, vừa vào dinh, đã khen rối rít:

– Quan lớn nhân đức thật. Thú dữ cũng phải lánh đi nơi khác. Hôm qua, vừa bước chân vào địa hạt ta tận mắt tôi thấy cọp kéo nhau từng bầy đi sang huyện bên cạnh.

Quan nghe, cũng chối tai, nhưng vẫn cười gượng. Một lúc, dân tới báo đêm qua cọp bắt mất ba mạng người, xin quan đưa lính về bắn trừ đi, kẻo nó ăn hết thiên hạ.

Quan huyện quay lại hỏi khách:

– Sao ngài bảo trông thấy cọp bỏ đi cả rồi !

Người kia bí quá, nói liều:

– Chắc quan huyện bên cạnh cũng nhân đức chẳng kém gì quan lớn, nên nó không có chỗ trú chân, đành phải quay trở lại huyện nhà.

Mở bài

Cô giáo – Văn tả cảnh, tả đồ vật đều có bố cục giống nhau, đó là mở bài, thân bài, kết luận, các em nhớ chứ!

Rắm của con

Một bà huyện đến chơi nhà chị em, cùng đi có anh đầy tớ theo hầu. Đương ngồi trò chuyện đông đủ, bà huyện bỗng vãi rắm ra. Anh đầy tớ đứng hầu sau lưng, vội bưng miệng cười. Lúc bấy giờ, bà lớn tẽn lắm, nhưng cũng không dám nói gì.

Sắp xếp hết sảy

Mẹ:

Không ăn thì tao cho ông Lý ăn

Một nhà nghèo ở cạnh nhà giầu. Anh nhà giàu cứ cậy thế lực lấn dần sang đất vườn nhà của anh nhà nghèo.

Tưởng bở

Tưởng bở

Khi ai đó khen bạn xinh đẹp đáng yêu, hãy troll họ

Đẹp cũng có tác dụng gì đâu. Cuối cùng chúng ta đều cưới một người xấu nhiều tiền mà.

Nguyện vọng của anh lười

Có một anh suốt ngày đêm chỉ nằm một chỗ, có hai bữa cơm cũng không muốn há miệng ăn. Thế là chết đói.

Em không có mũ

Trong lớp học, thày giáo nói với cả lớp: – Các em phải cư xử lễ phép với mọi người, nhất là đối với thày cô giáo. Khi gặp thầy cô, các em phải chào và bỏ mũ của mình xuống.

Truyện danh nhân #7

Nên ăn cá