Những tờ tiền cũ

Nhà nó nghèo, lại đông anh em, nên việc học tập của con cái cha mẹ nó cũng chẳng mặn mà lắm, cơm ăn ngày 3 bữa còn lo không nổi chứ nghĩ gì đến chuyện học hành. Cả là, con nhà người ta đi học đông học tây còn chưa ăn ai, nó thì suốt ngày phải chăn trâu, phụ ba mẹ nuôi con lợn, con gà làm sao mà “chọi với người ta” được.

Ở cái quê nghèo của nó cũng chẳng có mấy ai nghĩ đến chuyện vào đại học, mà nó cũng chưa biết ai được lên thành phố học cả. Nó muốn ra ngoài kia xem “biển rộng trời cao”, muốn vào đại học để sau này phụ ba mẹ đỡ khổ, nhưng nó không dám, ước mơ đó quá to với một đứa nhà quê như nó. Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng “mình có thể”.

***

Vui mừng chưa được bao lâu, bao nhiêu lo lắng đã ập đến vây lấy nó… Hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu khiến nó không thể an tâm học hành được.

Rồi một ngày thầy lên thành phố thăm nó, mang cho nó rất nhiều sách, vở mà nó đoán là những bài học nhân-lễ-nghĩa của thầy. Thầy còn dúi vào tay nó một gói nhỏ và bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. 

Nó không ngờ rằng gói bí kíp đó lại là một xấp những tờ tiền 10.000 đồng bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát, có lẽ thầy đã để dành từ lâu lắm! 900.000 đồng – số tiền quá lớn với một đứa sinh viên nghèo. Nó cứ mân mê những đồng 10.000 cũ kỹ, chỉ ước được một góc không có ai để khóc.

Đã hai năm kể từ ngày thầy lặn lội lên Sài Gòn thăm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy. Nó nhận được tin thầy chuyển công tác, nhưng lạ thay, thi thoảng nó vẫn được những đồng 10.000 đồng của thầy. Thầy vẫn luôn dõi theo nó và xuất hiện vào những lúc tưởng chừng như bế tắc nhất.

Cha tôi

Khi ấy, tôi 16 tuổi. Vào một buổi sáng, cha nhờ tôi lái xe đưa ông tới ngôi làng Mijar hẻo lánh cách nhà 18 dặm và bảo tôi đưa xe đi tu sửa ở một gara gần đó.

Điều bí ẩn giản dị của hạnh phúc

Chúng ta thường nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ tốt đẹp hơn sau khi việc học hành hoàn tất hay khi có gia đình, công việc ổn định. Nhưng khi đã có được những điều ấy rồi, chúng ta lại bị chi phối bởi nhiều mối bận tâm và lo lắng khác nữa.

Cong, nhưng đừng gãy

Một trong những hồi ức thân thương nhất của tôi khi còn thơ đó là đi dọc và ngồi xuống bên bờ sông. Nơi đó tôi được tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng, ngắm nhìn dòng nước lặng lờ trôi và tiếng những con chim hót và những chiếc lá cây rì rào.

Không bao giờ bỏ cuộc

Phim chụp cho thấy anh phải ngồi xe lăn, Jason - người bác sĩ nói bằng giọng nghề nghiệp dành cho những bệnh nhân mắc bệnh nan y. Thị lực và ngay cả bằng quang của anh có thể không kiểm soát được...

Chiếc lá hoàn mỹ

Ngày xưa, có một vị đại sư muốn chọn một đệ tử làm người nối dõi. Một hôm, ông bảo hai đệ tử rằng: “Các con hãy ra ngoài và chọn về đây cho ta một chiếc lá đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.

Chạm đáy

Gia đình tôi vừa chuyển đến thị trấn. Hồi trước chuyện kết thân bạn mới thật dễ dàng đối với tôi, nhưng bây giờ, vì hay ngượng ngập về dáng vẻ của mình nên tôi cảm thấy rất khó...

Lá thư người mẹ

Lâu rồi mẹ không nhận được thư con. Lần về thăm nhà, dù con không nói và cố tỏ ra vui nhưng mẹ đã linh cảm con đang gặp phải một chuyện gì đó không may, con đang rất buồn, thất vọng và đuối sức...

Xúc động 20 năm bị mặc áo sắt rút mật, gấu mẹ giết gấu con rồi tự tử

Được 1 người bạn nhờ đến trông giúp trang trại gấu trong 1 vài ngày, tôi đến biệt thự của anh ta, nằm ở Tây bắc thành phố.

Một ly sữa

Một chàng trai nhà nghèo làm nghề giao hàng đến từng nhà để kiếm tiền trang trải học phí. Một hôm, anh thấy đói bụng trong lúc túi chỉ còn vỏn vẹn vài xu.