Những tờ tiền cũ

Nhà nó nghèo, lại đông anh em, nên việc học tập của con cái cha mẹ nó cũng chẳng mặn mà lắm, cơm ăn ngày 3 bữa còn lo không nổi chứ nghĩ gì đến chuyện học hành. Cả là, con nhà người ta đi học đông học tây còn chưa ăn ai, nó thì suốt ngày phải chăn trâu, phụ ba mẹ nuôi con lợn, con gà làm sao mà “chọi với người ta” được.

Ở cái quê nghèo của nó cũng chẳng có mấy ai nghĩ đến chuyện vào đại học, mà nó cũng chưa biết ai được lên thành phố học cả. Nó muốn ra ngoài kia xem “biển rộng trời cao”, muốn vào đại học để sau này phụ ba mẹ đỡ khổ, nhưng nó không dám, ước mơ đó quá to với một đứa nhà quê như nó. Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng “mình có thể”.

***

Vui mừng chưa được bao lâu, bao nhiêu lo lắng đã ập đến vây lấy nó… Hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu khiến nó không thể an tâm học hành được.

Rồi một ngày thầy lên thành phố thăm nó, mang cho nó rất nhiều sách, vở mà nó đoán là những bài học nhân-lễ-nghĩa của thầy. Thầy còn dúi vào tay nó một gói nhỏ và bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. 

Nó không ngờ rằng gói bí kíp đó lại là một xấp những tờ tiền 10.000 đồng bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát, có lẽ thầy đã để dành từ lâu lắm! 900.000 đồng – số tiền quá lớn với một đứa sinh viên nghèo. Nó cứ mân mê những đồng 10.000 cũ kỹ, chỉ ước được một góc không có ai để khóc.

Đã hai năm kể từ ngày thầy lặn lội lên Sài Gòn thăm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy. Nó nhận được tin thầy chuyển công tác, nhưng lạ thay, thi thoảng nó vẫn được những đồng 10.000 đồng của thầy. Thầy vẫn luôn dõi theo nó và xuất hiện vào những lúc tưởng chừng như bế tắc nhất.

“Hành động” và “ý định”

Mùa đông năm 1990, tôi được mời lên thủ đô để xuất hiện trong một show nói chuyện trên truyền hình. Vào cuối ngày trước ngày thu hình, khi đang chạy xe về khách sạn tôi đã trông thấy một điều…

Câu chuyện trong bệnh viện

0 giờ Một người đàn ông đến cấp cứu vì đau quặn bụng. Khi mình đến khám, ông ta cứ luôn miệng nói : Tôi quen anh giám đốc A.

Cánh cửa mới

Cách đây, hàng thế kỷ, tại một đất nước nọ có một họa sĩ. Anh muốn tạo ra một bức tranh thực sự tuyệt vời có thể tỏa ra sự thiêng liêng, một bức tranh về một gương mặt có ánh mắt tỏa ra sự bình yên vô hạn.

Lời nói dối của trái tim

Có một người sưu tầm tranh già nua mù lòa sống ở một thị trấn nhỏ nghèo nàn của nước Đức sau chiến tranh. Ông coi những bức tranh trong bộ sưu tập của mình hơn cả sinh mệnh, hàng ngày vẫn “xem” chúng bằng tâm tưởng, ký ức.

Bạn bè và người quen

Trong cuộc sống, bạn có thể gặp gỡ nhiều người, biết tên của họ và nhận ra những người này giống bạn một vài điểm cũng như cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh họ...

Người bố tôi yêu quí và kính trọng

Báo chí phương Tây gọi Stephen Hawking là người của Thiên Niên kỷ. Ông là nhà khoa học nổi tiếng trong các nhà khoa học hiện nay, là cha đẻ của “Thuyết thời gian”.

Tìm lại giấc mơ

Đó là cuộc chạy đua cấp quận. Chúng tôi đã luyện tập suốt cả mùa hè. Chân tôi vẫn chưa hồi phục hắn sau lần chấn thương gần đây nhất. Thực ra tôi đã đắn đo rất nhiều không biết có nên tham gia cuộc đua lần này hay không.

Cháu có thể làm được mọi thứ

Nhiều năm về trước căn bệnh tim của cha tôi đã đến giai đoạn cuối. Cha tôi không được phép làm việc thường xuyên, thỉnh thoảng cũng khỏe nhưng ông có thể trở bệnh bất cứ lúc nào và phải lập tức nhập viện.

Để đọc khi con một mình

Khi tôi 13 tuổi, gia đình dọn đến California. Tôi bước vào tuổi thanh niên trong tinh thần “nổi loạn”.