Cho đến khi 8 tuổi, tôi vẫn nghĩ rằng ngày chủ nhật gọi là “Sunday” bởi vì người ta trải qua ngày đó ngoài trời. Tôi nghĩ vậy vì ngày chủ nhật của tôi luôn ở ngoài vườn với mẹ Nana. Tôi thích nhất những cây bí, với những sợi dây xoắn nhỏ xíu mảnh khảnh bám trên giàn, cứ như những ngón tay nhỏ bé nắm lấy thật chặt. Trông chúng thật nhỏ bé, yếu đuối. Tôi ngồi trên bãi đất nhìn chúng, cảm thấy chúng cần đến tôi. Mẹ thì ngồi đằng kia, đào xới với cái xẻng làm vườn, cũng nhìn mấy cây cà chua y như vậy.
“Mẹ à, con có nên ngắt bỏ những bông hoa nhỏ màu vàng này đi không?”, vào ngày kia tôi hỏi.
Mẹ dịu dàng hỏi: “Vì sao vậy cưng?”
“Con nghĩ rằng chúng sẽ thu hút sâu bọ kéo đến ăn cái cây mất”.
Mẹ khẽ cười, “Không đâu, những bông hoa rồi sẽ sớm trở thành những quả bí cưng à.”
“Thật hả mẹ?”
“Con hãy chờ xem. Rồi con sẽ mau chóng thấy rằng những thứ nhỏ bé có thể trở nên tuyệt diệu. Con hãy ghi nhớ điều này.”
“Những thứ nhỏ bé có thể trở nên tuyệt diệu”, tôi lặp lai.
“Đúng rồi”, mẹ nói.
Mỗi chủ nhật tôi lai vào vườn để xem những cây bí, và tôi càng lúc càng thấy nhiều quả bí.
“Mẹ có nghĩ rằng có nhiều quả bí vì con luôn để mắt đến chúng không hả mẹ?”, tôi hỏi.
Mẹ đáp: “Đúng rồi, khi con để tâm đến cái gì, nó sẽ lớn mạnh. Con hãy ghi nhớ điều này”.
“Khi con để tâm đến cái gì, nó sẽ lớn mạnh”, tôi lặp lại.
“Đúng rồi”, mẹ nói.
Tôi để mắt đến những cây bí nhiều hơn sau đó. Tôi lặt những cái lá úa, và khi những sợi dây xoắn bé nhỏ không vươn tới lưới, tôi đặt chúng lại gần hơn. Mẹ cũng làm vậy với những cây cà. Nhưng vào một Chủ Nhật nọ, tôi thấy mẹ cắt bỏ một nhánh cây, tôi thảng thốt đặt tay lên miệng:
“Ôi, sao mẹ lại làm vậy?”
“Cái cây này không đủ mạnh để nuôi cả hai nhánh cây trĩu quả, nên mẹ phải bỏ bớt một nhánh để cho nhánh còn lại được chăm sóc tốt nhất, cưng à”, mẹ đáp.
“Ồ.”
“Con sẽ phải có những quyết định tương tự trong tương lai.”
“Nghĩa là sao hả mẹ? Con sẽ có cái gì đó bị chặt bỏ sao?”
Mẹ cười “Không phải, con sẽ phải có những quyết định tương tự, khi con không thể giữ lại được mọi thứ”.
“Con sẽ ghi nhớ điều này.”
Trong vài tháng sau, tôi vào vườn mỗi tuần để xem những cây bí thế nào, và tôi ngày càng tự hào thấy càng nhiều quả bí. Cho đến một ngày, khi chúng không xuất hiện thêm nữa, thì vài tuần sau, không còn quả nào nữa.
“Mẹ ơi, có chuyện gì chúng vậy, con không thấy chúng lớn thêm nữa!”, tôi gần như muốn khóc.
“Vậy đó con à! Mọi thứ đều phát triển đến một lúc nào đó sẽ ngưng lại. Không có gì là mãi mãi hết”.
“Nhưng con đã luôn chăm sóc chúng mà!”
“Đúng vậy, nhưng mà phải có những thứ kết thúc để cho cái mới bắt đầu”.
“Vậy có điều gì con cần ghi nhớ không hả mẹ?”
“Có, mùa sẽ thay đổi, nhưng sẽ có những cái mới thay thế cho cái cũ mất đi”.
“Con sẽ ghi nhớ điều này.”
Tôi tiếp tục giúp đỡ mẹ chăm sóc những cái cây khác trong vườn. Nhưng rồi một ngày, tôi phải thừa nhận rằng:
“Con thật là nhớ những cây bí quá mẹ à”.
“Me biết mà, con yêu.”
“Con đang nghĩ… à, mẹ nghĩ sao nếu chúng ta xin bố làm một cái nhà kính? Chúng ta sẽ có thể trồng bí quanh năm.”
“Mẹ không biết. Nhưng có lẽ chúng ta nên chờ đến mùa của nó.”
“Hay là chúng ta thử xem, con sẽ hỏi bố mẹ nhé?”
“Cũng được”
Bố đồng ý, và tuần sau đó tôi tìm được một cái nhà kính làm sẵn. Hay nhất là nó có lưới phủ từ trên xuống dưới.
“Đây quả là cái nhà lý tưởng cho những cây bí”, tôi nói.
“Và cả cà nữa”, mẹ thêm vào.
Chúng tôi trồng bí một bên và cà một bên. Vài tuần sau, những cây bí đã tốt hơn lên, và cà cũng vậy. Khi chúng có trái, chúng tôi nhận ra là cái nhà kính thật lý tưởng.
“Mẹ nhìn nè, con có một trái bí nhỏ và hàng trăm cái hoa. Chúng đã trở nên tươi tốt hơn bao giờ hết”.
“Quả là một ý tưởng tuyệt vời, con yêu”, mẹ siết chặt tay tôi.
Tôi nói: “Mẹ à, con nghĩ mẹ nên ghi nhớ điều này”.
“Gì hả con?”
“Sẽ luôn tìm được cách nếu mẹ thật sự mong muốn làm điều gì đó”.
Mẹ quay lại nhìn tôi. Tôi nhìn thấy nước mắt trong mắt mẹ. Mẹ cười một nụ cười tươi hơn bao giờ hết và siết tay tôi lần nữa.
“Cám ơn con, cưng của mẹ. Mẹ sẽ ghi nhớ điều này.”