Một tối cuối năm, trời rất rét, đi họp về qua phố Hàng Giấy, thấy một bà cụ đang ngồi quạt ngô nướng trên cái chậu than nhỏ, thơm quá, ấm quá, tôi liền dựng xe ngồi thụp xuống mua một bắp. Bắp ngô non, nướng vừa than, vỏ bọc ngoài thì giòn, ruột trong mềm như xôi nếp, nóng muốn rụng hai hàm răng, ăn thế mới ngon, lại phải ăn vào trời rét, ăn lúc khuya khi bụng đã hơi đói.
Tôi đã ăn gần hết một bắp dài, chợt thấy hai cậu bé lên tám với lên mười. Cậu lớn xách liễn cơm lồng trong cái quang nhỏ, một tay cầm cái bát với đôi đũa, chạy ào tới, hỏi:
– Bà ơi, bà đói lắm phải không?
Bà cụ cười:
– Bà quạt ngô thì đói làm sao được! Hai đứa ăn cả chưa?
Đứa nhỏ đáp:
– Chúng cháu ăn rồi.
Bà cụ nhòm vào liễn cơm, hỏi:
– Các cháu có được ăn thịt không?
Đứa nhỏ nói:
– Ăn nhiều lắm. Mẹ cho chúng cháu ăn chán thì thôi.
Bà cụ quát yêu:
– Giấu đầu hở đuôi. Mấy mẹ con ăn rau để bà ăn thịt. Bà làm sao mà nuốt nổi.
Đứa nhỏ nói:
– Mẹ cháu bảo bà không ăn thịt thì sẽ bị ốm.
Bà cụ xới cơm ra bát, nhai nuốt nhệu nhạo với mấy cọng rau muống xào, ăn một lưng bát, ăn thêm một lưng nữa thì thôi. Tôi đã ăn cái bắp thứ hai, không phải vì muốn ăn mà muốn ngồi nghe thêm mấy bà cháu trò chuyện với nhau. Bà cụ xới một bát cơm đầy, đặt lên một miếng thịt nạc to, cầm đôi đũa đưa cho đứa nhỏ:
– Bà ăn ngô no rồi, con ăn với bà một bát cho bà vui.
Đứa em lấm lét nhìn anh rồi lại nhìn bát cơm đã đưa lên tận tay. Đứa anh lườm em nhưng vẫn nói:
– Xin bà đi. Lần sau thì ở nhà nhé!
Bà cụ đưa cái liễn vẫn còn ít cơm cho đứa anh, bảo:
– Con lấy thìa vét nốt mà ăn, đừng bỏ phí.
Đứa lớn hai tay bưng lấy cái liễn, nhìn bà rồi khóc.
Bà cụ nói:
– Khóc cái gì, bà đã chết đâu mà khóc!
Đứa lớn vừa khóc vừa nói mếu máo:
– Sao bà ăn ít thế? Bà ốm hả bà?
Bà cụ vẫn cười, cười như khóc:
– Bà bán hàng quà thì bà lại đi ăn quà chứ bà chịu đói à?
Tôi lấy thêm hai cái bắp đã nướng sẵn, trả tiền rồi đứng vụt lên. Lúc đạp xe thấy mặt buốt lạnh mới hay là mình cũng đã khóc, nước mắt ướt nhoè hai gò má.