Tầng 80

Có hai anh em nhà nọ sống ở tầng thứ 80 của một tòa cao ốc. Một ngày nọ, khi đi làm về, họ phát hiện thang máy bị hỏng và họ phải leo cầu thang bộ để về căn hộ. Leo lên tới tầng 20 dù có mỏi chân đôi chút, nhưng điều khiến họ khó chịu nhất là những chiếc túi phải mang theo. Họ quyết định để lại chúng và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau.

Cảm thấy nhẹ nhàng, vui vẻ, hai anh em hăm hở lên tới tầng 40. Nhưng từ đây người em bắt đầu thấy hai đầu gối rã rời và buồn hơn hai anh em bắt đầu to tiếng với nhau vì một chuyện vặt. Tuy vậy, họ vẫn cố gắng leo được thêm 20 tầng nữa.

Khi nhìn thấy biển báo tầng 60, cả hai đều mừng rỡ bởi chỉ còn 1/4 quãng đường nữa là họ tới đích. Họ dường như bớt cáu gắt và không “lời qua tiếng lại” để leo nốt quãng đường còn lại. Hai người cố gắng nhích từng bước một. Cuối cùng, họ đã lên đến nơi. Đứng trước cửa nhà mình, hai anh em thật vui sướng nhưng họ phát hiện ra là chìa khóa căn hộ nằm ở trong những cái túi đã bỏ lại ở tầng 20.

Cuộc đời chúng ta dường như cũng tương tự như thế. Tất cả mọi người đều phải tự mình leo lên những “nấc thang” của cuộc sống. Một số thì được đến 80 tầng còn số khác ít hơn.

Thời gian đầu, chúng ta học hành, sống dưới áp lực trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô giáo và bạn bè. Chúng ta ít khi được làm những việc mình thích và mong muốn. Cũng ở tuổi đó, bao nhiêu những ấp ủ, ước mơ được hình thành, tuy nhiên để thực hiện được ta phải đổ mồ hôi, phải tích lũy kiến thức và kinh nghiệm sống, thậm chí đôi khi còn phải biết hy sinh.

Vào tuổi 20, hân hoan với sự tự do vừa có được, chúng ta cảm thấy “vướng víu” với những ước mơ của quá khứ và chỉ muốn rũ bỏ để thỏa chí thực hiện những ý thích “chợt đến chợt đi”, tận hưởng những niềm vui thoáng qua mà cuộc đời mang tới.

Ở tuổi 40, chúng ta bỗng cảm thấy không thỏa mãn, thích than phiền và chỉ trích người khác. Đến năm 60, nhận ra rằng quỹ thời gian không còn đủ cho những muộn phiền và trách móc, con người thành ra lại bình tĩnh hơn và cứ thế đi nốt những năm tháng còn lại trong im lặng.

Thế rồi, khi chúng ta nghĩ rằng không còn gì trên đời này có thể làm cho mình buồn phiền, thì mỗi người lại đâm ra hối tiếc, bởi những giấc mơ chưa thành hay đã bị bỏ lại lúc 60 năm trước.

Hãy nắm lấy ước mơ của bạn và hành trang quý báu mà mình có ở tuổi 20. Luôn mang theo nó trong suốt cuộc đời, để sau này bạn không bao giờ phải hối tiếc với bất cứ những gì mình đã làm. Hãy học cách tha thứ thay vì luôn chỉ trích và than phiền người khác. Giúp đỡ mọi người và cảm ơn cuộc sống khi cho chúng ta cơ hội có mặt trên cuộc đời này.

 

Bạn vẽ gì cho bức tranh cuộc sống

“Trong tia nắng của bình minh sớm mai còn nghe đâu đó những hơi ấm của lời yêu đắm say”.

Dám mạo hiểm

Có hai hạt mầm nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ. Hạt mầm thứ nhất nói: ”Tôi muốn lớn lên.

Cuộc đời và những vòng tay

Theo bạn, phần quan trọng nhất trên cơ thể con người là gì? Chắc hẳn câu trả lời của mỗi người sẽ không giống nhau. Riêng với tôi, đó chính là vòng tay.

Cha tôi

Khi ấy, tôi 16 tuổi. Vào một buổi sáng, cha nhờ tôi lái xe đưa ông tới ngôi làng Mijar hẻo lánh cách nhà 18 dặm và bảo tôi đưa xe đi tu sửa ở một gara gần đó.

Hãy buộc một dải ruy băng lên cây sồi già

Nước Mỹ. Năm 1971.

Sống trọn vẹn từng ngày

Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison – tổng giám đốc của tập đoàn Coca Cola đã nói chuyện với sinh viên về mối tương quan giữa nghề nghiệp với những trách nhiệm khác của con người.

Liều thuốc Hy Vọng

Một buổi sáng, khi đang dùng điểm tâm, tôi vô tình nghe được câu chuyện của hai bác sĩ điều trị bệnh ung thư.

Vẻ đẹp tâm hồn #2

Có 1 dạo, tôi yêu cầu những người thân, bạn bè, đồng nghiệp của mình giúp tôi thực hiện 1 công trình nghiên cứu bằng cách viết 1 bản mô tả họ ở thời điểm hiện tại và của 15 năm trước...

Lòng biết ơn và niềm mơ ước

Một ngày nọ, một gia đình quý tộc giàu có nước Anh đã đưa con về miền quê nghỉ mát. Trong khi nô đùa, tai nạn đã xảy ra: cậu con trai nhỏ của họ sa chân ngã xuống vực nước sâu.