Tháng tư cho riêng con thôi

Ngay từ ngày đầu tiên của tháng tư, con đã treo ở status của mình trên Yahoo thật to : “ Tháng tư, có sinh nhật tớ đấy nhé!”

Con bạn thân gửi cho con cái icon có hình mặt cười ngặt nghẽo và bảo : “ Lêu lêu, lớn rồi mà vẫn vòi quà sinh nhật kìa”. Sao lại không vòi được nhỉ, vì cả năm con có mỗi một cái sinh nhật thôi mà. Không tận dụng để mà vòi vĩnh thì nó … phí đi mất. Thế là, tất cả những ngày còn lại của tháng tư, con đều để cái status đó, hoặc chỉ khác đi một tẹo thôi. Nói gì thì nói, tháng tư vẫn cứ là một tháng rất – đặc – biệt. Và hơn nữa, lại có một người luôn muốn nhắc nhở con về cái sự đặc biệt đó. Người ấy, chẳng ai khác ngoài mẹ.

Tháng tư, mẹ hay mua hoa loa kèn về cắm trong nhà. Loài hoa giản dị, đơn sơ thôi mà đáng yêu lắm. Con thích nhìn mẹ mỗi lần đi chợ về , có kèm theo một bó hoa loa kèn được bọc trong giấy báo. Mẹ chăm chú cắt đi những phần gốc thừa và cắm những cành hoa mạnh mẽ ấy vào chiếc bình thủy tinh trên kệ tủ. Màu xanh thẫm của cành hoa nổi bật giữa làn nước trong veo và chiếc bình thủy tinh cũng … trong veo. Ui, nhờ có cái bình hoa ấy mà đứa bạn nào của con đến nhà mình cũng khen là con có một bà mẹ yêu nghệ thuật. Con cũng thích nghe mẹ nhắn nhủ : “ Hoa loa kèn đấy con ạ . Bền và thơm lắm!” Công nhận là hoa này thơm thật. Đêm, con xuống phòng khách mà hương hoa thơm ngát đến mức con phải mở cửa cho hương thơm bay đi một ít cơ mà. Bố con bảo, hoa loa kèn còn gọi là hoa huệ tây, cũng thuộc họ hoa huệ nên mang những đặc tính của dòng hoa này là thơm về đêm và chơi được nhiều ngày. Thảo nào, mẹ toàn mua hoa huệ tây vào tháng tư. Ngày sinh nhật của con, dù khó khăn đến mấy thì mẹ cũng cố chuẩn bị bằng được một lọ hoa. Sự chuẩn bị đơn sơ ấy, tự nhiên, con lại thấy như là có gì đó chi chút, nâng niu, là quan tâm và gửi gắm nữa, nghe ấm lòng lắm.

Tháng tư, mẹ hay nấu cháo đỗ xanh — hạt sen cho cả nhà ăn. Đây là món mà cả bố và con đều thích. Món cháo không có dầu mỡ, vài hạt muối và được múc ra, ăn với đường. Mẹ bảo tháng tư đang giao mùa, không khí bắt đầu nóng bức, thời tiết lại thay đổi nữa nên người ta rất dễ ốm. Ăn cháo đỗ xanh — hạt sen cho dễ hấp thụ, lại mát ruột. Hình như việc nào mẹ làm, cũng có một lí do rất hợp lí, một sự lí giải đâu ra đấy. Có lẽ, mẹ không biết rằng, kể cả khi mẹ không giảng giải cho con về công dụng của loại cháo này thì con vẫn cứ ăn nhiệt tình. Vì đơn giản, chỉ cần nghĩ đến cảnh cả nhà mình ngồi quanh mâm cháo thơm lừng, mát dịu, cùng nhau xì xụp ăn những thìa cháo mà mẹ dành riêng cho mùa hè thì con đã thấy hân hoan lắm rồi.

Tháng tư, có một ngày mà con rất thích. Đó là sinh nhật của con. Ngày ấy, bạn bè đến nhà, người tặng hoa, người mang quà, có người đứa chẳng mang gì cả, chỉ muốn xực bánh gato thôi. Nhưng không vì thế mà con lại ghét chúng nó đâu, chúng nó là bạn của con mà. Cảm giác được ngồi giữa bạn bè thân thiết, thắp nến lên và thầm ước điều gì đó thật đáng nhớ. Những sinh nhật cứ thế mà đi qua, toàn là tiếng cười. Sinh nhật nào của con cũng thế, mẹ đều cố gắng ở nhà, bày biện các thứ và chỉ lặng lẽ nhìn chúng con chí chóe bên nhau. Nhìn nụ cười của mẹ kìa, thật là vui mà cứ long lanh ánh mắt. A, chắc là mẹ vui vì con gái mẹ đang lớn lên từng năm, từng tháng, từng ngày đấy mà.

Mẹ ơi, lại đang là tháng tư rồi đấy nhỉ? Nhà mình lại có loa kèn trắng, lũ bạn con đã bắt đầu nhấm nháy nhau nên mua quà gì cho tuổi mới của con. Tự dưng, con thấy yêu tháng tư đến thế. Gió, nắng xôn xao ngoài trời và cả mùi hương hoa thơm ngát trong căn phòng nhỏ, như muốn bảo con rằng tháng tư đã sang thật rồi đấy, tháng tư cho riêng con thôi.

Nấm độc

Tôi bắt gặp ông giám đốc khi ông từ trong rừng đi ra.

Chỉ có một người thôi

Người đến dự đám cưới khá đông. Ông hàng xóm gọi bác làm công đến và bảo:

Vết sẹo của mẹ

Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học, điều cậu bé sợ đã trở thành sự thật, mẹ câu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên Bạn bè và Giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé.

Cái giá của ước mơ

Tôi sinh ra và lớn lên trong nghèo khó, cùng với sáu anh trai, ba chị em gái. Dù gia đình tôi không có bất cứ tài sản quý giá gì, nhưng lúc nào cũng tràn ngập tình yêu thương và sự quan tâm.

Những trang giấy trắng

Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát.

Năm phút và sự quan tâm

Một buổi chiều trong công viên, một phụ nữ ngồi xuống cạnh người đàn ông trên băng ghế dài...

Ngậm miệng lại và dang rộng tay ra

Bạn tôi gọi báo một tin sét đánh: đứa con gái của cô chửa hoang!

Hai cha con

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng.

Bức thư về ông già Noel vẫn lay động con tim sau hơn một thế kỷ

Hầu hết mọi đứa trẻ đến mùa Giáng sinh đều hoài nghi liệu Ông già Noel có thực không. Gần 120 năm trước, cô bé Virginia O’Hanlon, 8 tuổi ở Manhattan (New York, Mỹ) cũng có câu hỏi tương tự với bố mình.