Thiên đường và địa ngục

Một người đàn ông nói với vị chúa tể về thiên đường và địa ngục. Vị chúa tể bảo ông ta:

- Hãy đi với ta. Ta sẽ chỉ cho ngươi thấy đâu là thiên đường đâu là địa ngục.

Họ bước vào một căn phòng có một nhóm người đang ngồi vây quanh một nồi thịt hầm. Mọi người trông thật đói khổ và tuyệt vọng. Mỗi người cầm một cái muỗng để trong nồi, nhưng những chiếc muỗng có cán dài hơn cánh tay họ nên không thể dùng để đưa miếng thịt hầm vào miệng mình. Sự đau khổ đó quả là khủng khiếp.

- Hãy đi tiếp nhé. Chúng ta sẽ đến nơi gọi là thiên đường – vị chúa tể giục người đàn ông sau khi để ông ta đứng lại địa ngục một lúc.

Họ bước vào một căn phòng khác, tương tự như căn phòng đầu tiên: Cũng có một nồi thịt hầm, một nhóm người và những chiếc muỗng có cán dài hơn cánh tay người. Tuy nhiên mọi người trông rất hạnh phúc và có vẻ no đủ.

- Tôi không hiểu - Người đàn ông nói.

- Tại sao những người này sung sướng còn những người ở phòng kia đau khổ trong khi mọi thứ đều giống nhau như vậy, thưa ngài?

Vị chúa tể cười nói:

- Không giống nhau đâu, chàng trai. Đơn giản là vì ở đây họ biết bón cho nhau ăn.

Ba mươi năm cho một giấc mơ!

Vào đầu thập niên 50, tại một thị trấn nhỏ ở miền Nam California, một cô bé mười tuổi thường xuyên đến thư viện đọc sách...

Nhà hóa học trẻ

15 tuổi, con người chưa nghĩ nhiều về “sự lãng mạn”. Nhưng vẫn có những người phá vỡ qui luật ấy. Eric là một ví dụ.

Nó là bạn cháu

Tôi nghe câu chuyện này ở Việt Nam và người ta bảo đó là sự thật. Tôi không biết điều đó có thật hay không; nhưng tôi biết những điều kỳ lạ hơn thế đã xảy ra ở đất nước này.

Bức tranh của Joe

Hầu hết mọi người đều biết rằng những năm đầu tiên cắp sách đến trường có thể ảnh hưởng quan trọng đến cả một đời.

Vượt qua bức tường câm lặng

Cuộc phiêu lưu của tôi bắt đầu vào tháng 10 năm 1966 khi cô Nef - bác sĩ trị liệu cho tôi, người có khả năng khiến những học viên khuyết tật "bất hợp tác" phải run sợ...

Nghệ thuật tha thứ

Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên.

Đom đóm và giọt sương

Tối hôm đó không có trăng nhưng bầu trời đầy sao sáng. Đom Đóm bay từ bụi tre ngà ra ruộng lúa.

Hãy mặc cho con bộ đồ màu đỏ

Công việc của tôi là chăm sóc những đứa trẻ mang trong người vi-rút gây ra căn bệnh AIDS. Những mối quan hệ tôi có được với những đứa trẻ đặc biệt này chính là món quà vô giá đối với tôi.

Cuộc đời và những vòng tay

Theo bạn, phần quan trọng nhất trên cơ thể con người là gì? Chắc hẳn câu trả lời của mỗi người sẽ không giống nhau. Riêng với tôi, đó chính là vòng tay.