Thơ vịnh con chó

Có anh học trò nhỡ độ đường, vào huyện ăn xin, nói là học trò nghèo. Quan huyện vốn trước cũng là học trò nghèo, thương hại bảo:

– Có phải anh học trò thì ta ra đề “Con chó” cho mà làm, làm được, sẽ có thưởng.

Anh học trò nghĩ một hồi lâu đọc:

Thoạt thấy chủ về, ngoe nguẩy theo,
Thương ôi! con chó ngỡ con mèo!

Quan huyện nghe, phán:

– Được, được, khá đấy! Học trò khá thật! Thơ không hay lắm, nhưng được cái đúng vần.

Liền thưởng cho một quan tiền. Anh ta lạy tạ mang tiền ra về. Giữa đường, gặp một anh học trò khác. Anh này hỏi:

– Tiền đâu mà nhiều thế?

Anh kia kể hết đầu đuôi. Anh này liền vào huyện, cũng nói học trò nghèo, nhỡ độ đường. Quan huyện cũng ra thơ cho làm. Cũng đầu đề “Con chó”. Anh ta mừng quýnh, tưởng chuyến này ăn chắc, liền đọc:

Thoạt thấy chủ nhà, ngoe nguẩy thời,
Thương ôi, con chó ngỡ ông trời!

Quan huyện nghĩ anh này ám chỉ mình, tái mặt, sai lính đánh mấy chục roi, đuổi ra.

Bức thư lạ

Có anh lính đi xa, nhân có bạn ghế thăm, nhờ bạn đem về cho vợ ở nhà trăm quan tiền và một bức thư.

Hất nó đi

Một dân Texas có tật hay khoe khoang, ngày kia du lịch đến California gặp người California hỏi: Chỗ các anh có bờ biển to như thế này không ?

Nguy hiểm

Nguy hiểm

Mẹ mình đẹp nhất

Đi học về, hai trẻ sinh đôi líu lo báo tin vui: – Mẹ ơi! Mẹ đã đoạt giải “Người mẹ đẹp nhất” ở lớp con. – Ồ! Mẹ rất vui.

Lễ phép

Lệ Phương: Thưa chú, chú có thể mở giúp cháu cánh cửa sổ này không?

Sau một đêm ngủ trọ

Cuỗm được một vố ở nhà một bà góa, Tú Xuất đi thẳng một lèo ra thành phố Nam Ðịnh. Sau những ngày ăn chơi, khi thấy túi đã cạn tiền, Tú Xuất đi mua cái vali, đem mấy cục gạch & giấy bồi bỏ vào, rồi khệ nệ xách đến một nhà hàng cơm...

Mừng vội

Khi con tầu bị đắm vì cơn bão, chỉ còn Philip và 6 phụ nữ sống sót trôi dạt đến một hoang đảo. Anh hết sức sung sướng. Họ nhanh chóng thỏa thuận mỗi phụ nữ được sống một ngày trong tuần với người đàn ông duy nhất trên hoang đảo...

Tôi ngu sao được

Nhà giàu nọ nuôi một đứa ở, lão bắt chú bé làm việc suốt ngày, không cho chơi nhởi một phút nào. Còn chú bé thì tinh nghịch và cũng khá thông minh.

Đến chết vẫn hà tiện

Ngày xưa có anh nhà giàu, tính hà tiện, ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc, chỉ khư khư tích của làm giàu. Có người bạn rủ ra tỉnh chơi, anh nấn ná không đi vì sợ, đi với bạn phải đãi bạn.