Tìm lại giấc mơ

Đó là cuộc chạy đua cấp quận. Chúng tôi đã luyện tập suốt cả mùa hè. Chân tôi vẫn chưa hồi phục hắn sau lần chấn thương gần đây nhất. Thực ra tôi đã đắn đo rất nhiều không biết có nên tham gia cuộc đua lần này hay không. Nhưng cuối cùng, tôi cũng có mặt ở đó, chuẩn bị cho cuộc đua nữ 3. 200 mét.

"Sẵn sàng... Xuất phát!". Tiếng súng lệnh vang lên và chúng tôi lao đi như những mũi tên. Được một lúc, tôi chợt nhận ra tôi đang chạy cà nhắc. Sẽ thật xấu hổ nếu tôi bị bỏ lại mỗi lúc một xa như thế này.

Khi người dẫn đầu chạy về đích, tôi bị bỏ lại đến hai vòng. Đám đông vẫn không ngừng la hét:

"Cố lên!". Đó là tiếng cổ vũ lớn nhất mà tôi được nghe từ trước tới giờ.

Tôi vừa chạy cà nhắc vừa nghĩ: "Mình nên bỏ cuộc thôi. Mọi người chắc không muốn đợi mình chạy hết vòng đâu". Tuy nhiên, tôi vẫn quyết định chạy tiếp. Trong hai vòng chạy cuối, chân tôi rất đau và tôi quyết định năm tới sẽ không tham gia nữa. Tôi không thể thắng những người bạn đã chạy cách tôi những hai vòng.

Cuối cùng, tôi cũng về được tới đích. Tôi nghe tiếng reo hò rất lớn, cũng nhiệt tình không kém lúc chào đón người về đầu tiên. Tôi nghĩ rằng chắc họ đang cổ vũ cho các bạn nam - lúc này đã vào vạch xuất phát.

Tôi bước vào phòng thay đồ và gặp một bạn gái.

- Ô, bạn thật là dũng cảm. - Bạn ấy nói.

Tôi thầm nghĩ: "Dũng cảm ư? Chắc bạn ấy nhìn lầm mình với ai đó rồi. Mình thua cuộc mà".

- Nếu tôi là bạn, chắc chắn tôi không thể chạy hết hai vòng còn lại. - Cô bạn nói tiếp. - Tôi sẽ bỏ cuộc ngay từ vòng đầu. Mà chân bạn bị sao vậy? Bạn có nghe thấy chúng tôi cổ vũ cho bạn không?

Tôi không thể tin được. Mọi người cổ vũ cho tôi, không phải vì tôi thắng mà vì họ muốn tôi tiếp tục chạy và không bỏ cuộc. Tự nhiên, tôi thấy mình có hy vọng trở lại và muốn tiếp tục tham dự cuộc đua vào năm tới.

Cô bạn ấy đã giúp tôi giữ được ước mơ của mình. Tôi chỉ hy vọng một ngày nào đó, tôi có thể thắng cuộc đua và được cổ vũ nhiệt tình như lần tôi thua cuộc vừa rồi.

Sức mạnh và lòng dũng cảm không phải lúc nào cũng được đánh giá bằng huy chương và chiến thắng, mà bằng chính những khó khăn mà chúng ta đã vượt qua. Người mạnh nhất không phải là người luôn chiến thắng, mà là người không bỏ cuộc khi gặp thất bại.

Giá trị của lòng biết ơn

Hồi ấy tôi mới 13 tuổi và thường cứ mỗi thứ bảy là tôi lại được bố dẫn đi chơi. Có lúc bố dẫn tôi ra công viên, có lúc lại đưa tôi ra bến cảng ngắm nhìn những con tàu...

Nhà hóa học trẻ

15 tuổi, con người chưa nghĩ nhiều về “sự lãng mạn”. Nhưng vẫn có những người phá vỡ qui luật ấy. Eric là một ví dụ.

Ngôi nhà của cha mẹ tôi

Sống với cha mẹ khi đã bước qua tuổi "băm" là điều làm tôi bực bội và khó chịu hết sức. Xét cho cùng, vào lúc đó, tôi nên có một ngôi nhà riêng thì hơn.

Con rối muốn làm người

Ngày nảy ngày nay tại một thành phố xinh đẹp, có một con rối tóc dài mượt như nhung, đôi mắt to tròn, cái miệng dễ thương luôn cười rất xinh xắn. Con rối xinh xắn đó tên là … À, mà không biết cũng được, đâu có gì quan trọng đâu.

Ý nghĩa của những bông hoa hồng

Rất bực dọc vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức vào lúc 5 giờ sáng, tôi suýt chút nữa không nhận ra chất giọng khăn khăn và trầm ấm của cha tôi...

Gượng cười để bước đi

Trong mỗi chúng ta có ai đã từng gượng cười trước mặt người khác chưa?!?

Con quái vật trong hang sâu

Ngày xửa ngày xưa, có một hiệp sĩ rất thích mạo hiểm. Chàng đến một ngôi làng có con quái vật rất khủng khiếp ở trong hang sâu.

Hộp kem

Chị ơi, xin lỗi, chị có thể đổi lại cho em hộp kem loại năm ngàn được không ạ?

Cơn gió và hồ nước

Cơn gió tinh nghịch ghé đến bên hồ nước dạo chơi. Hồ nước trong xanh, mặt hồ phẳng lặng.