Tình cha vô bờ

Khi tôi chỉ mới chập chững biết đi, gia đình tôi đã gặp phải sóng gió, ba mẹ quyết định chia tay bởi tình cảm cả hai dành cho nhau đã hết. Tôi sống cùng mẹ và mỗi năm chỉ được gặp cha hai lần. Đó là những khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi. Cha đã dạy tôi biết bơi, biết chèo thuyền đi khắp các đảo và lênh đênh trên mặt biển yên bình…Cha cố thực hiện tất cả những gì tôi muốn, dường như đó là cách ông bù đắp tình cảm cho đứa con bé bỏng.

Từ khi lên 12 tuổi, tôi không được đi chơi với cha lần nào nữa. Đến năm tôi 14, mẹ tôi tái giá và sau đó là những chuỗi ngày đau khổ, bất hạnh của hai mẹ con. Mẹ thường xuyên bị cha dượng đánh, có lần phải đi bệnh viện cấp cứu.

Vào một ngày nọ, tôi nghe có tiếng loảng xoảng của bát đĩa, cửa kính vỡ, rồi tiếng dượng mắng chửi và đánh mẹ tôi…Tôi chạy xuống cầu thang và thấy ông đang say rượu, ngồi ngả nghiêng trên ghế, còn mẹ tôi nằm sụp trên ghế dài. Dượng nhìn thấy tôi, và tôi biết mình là người tiếp theo phải chịu trận đòn kinh khủng ấy. Thế nên tôi cố chạy thật nhanh ra cửa để thoát khỏi căn nhà u ám đó.

Tôi đến buồng điện thoại công cộng và gọi cho cha tôi:

– Cha ơi, hãy giúp con và mẹ với, con không biết phải làm gì vào lúc này cả!

Tôi khẩn thiết cầu cứu trong điện thoại, và mong chờ câu nói của cha rằng: “Con gái ơi, hãy đợi cha. Cha sẽ đến ngay”

Nhưng tôi hoàn toàn thất vọng, cha xin lỗi vì không thể đến được. Lòng tôi nặng trĩu và rất giận cha. Dù không có tiền, không có người thân và cũng không biết nhờ ai giúp đỡ, nhưng tôi quyết không bao giờ quay về căn nhà đó nữa. Trong cơn tuyệt vọng, tôi chợt nhớ đến người bạn của mẹ và chạy đến nhờ cô ấy tìm giúp một công việc nuôi sống bản thân. Cuộc đời tự lập của tôi bắt đầu từ đấy.

Ba tháng sau, tôi vẫn không liên lạc với cha, mỗi lần nghĩ đến ông là tim tôi nhức nhối. Hình ảnh ông bỏ rơi mẹ con tôi trong lúc tôi sợ hãi nhất vẫn còn ám ảnh.

Cho đến một ngày tôi nhận được tin cha đang hấp hối và ông muốn gặp tôi. Tôi đến thăm và gặp cha đang nằm trên giường bệnh, thân hình gầy gò, ốm yếu. Nhìn cha như thế, tôi không cầm được nước mắt. Thì ra, cha tôi mắc phải căn bệnh hiểm nghèo và nó đang bào mòn sức sống của ông từng giờ. Do đó, ông không thể đến với tôi trong lúc tôi cần sự giúp đỡ. Tôi thật sự hối hận vì đã không quan tâm đến cha mình trong suốt thời gian qua. Tôi chỉ cần cha lúc nào cũng sẵn sàng đáp ứng những yêu cầu của tôi, mà không biết rằng người cũng rất cần tôi săn sóc, an ủi. Cha áp tay tôi vào má và nói:
– Cha biết con đã đau khổ rất nhiều nhưng cha…cha không thể giúp con được. Lúc đó, cha chỉ muốn nói rằng "Con gái ơi, hãy đợi cha. Cha sẽ đến ngay… nhưng cha không nói được…"

Hai hàng nước mắt lên dài trên má ông.

Tôi oà khóc nức nở. Cha lùa đôi tay gầy guộc vào tóc tôi và an ủi tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được tình thương của cha với tôi vẫn vẹn nguyên như ngày tôi còn thơ bé.

Thế đấy các bạn, tình thương của đấng sinh thành với con cái luôn vô bờ và trường tồn mãi mãi. Thế nhưng, không phải lúc nào ta cũng hiểu hết được. Sẽ có lúc ta hờn giận, trách móc vì mẹ cha chẳng thể đáp ứng được điều ta mong muốn, nhưng đằng sau đó có thể là những câu chuyện cảm động như chúng ta vừa nghe. Hãy luôn yêu thương và quan tâm đến cha mẹ, bởi dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, tình yêu thương họ dành cho bạn vẫn là bất biến.

Nhận thức

Trong một ngôi làng nhỏ nọ có hai anh em sinh đôi sống trong một gia đình rất nghèo khổ. Cha họ là một người nát rượu, còn mẹ họ chỉ làm công việc nội trợ...

Bạn có nghèo không?

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến một nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng.

Những con búp bê bằng giấy

Brian lướt nhìn dãy tường dọc theo hành lang quá quen thuộc với cậu trong nhiều năm qua. Khi cậu bước vào khung cửa số 32, một cơn sóng tình cảm dữ dội ập tràn lên cậu, cậu phải chống chọi để không bị dìm chết.

Hãy kiên nhẫn

Đây là câu chuyện có thật xảy ra tại nước Mỹ. Một người đàn ông ra khỏi nhà để ngắm nghía chiếc xe tải mới của mình…Trước sự sửng sốt của ông là hình ảnh cậu con trai ba tuổi đang hăm hở dùng búa nện vào lớp sơn bóng lộn của chiếc xe.

Kho tàng trong túi giấy

Công việc của bé Molly môi buổi sáng là đem đến cho cha mình phần ăn trưa đựng trong chiếc túi giấy màu nâu trước khi cha đi làm. Một sáng nọ, ngoài túi đồ ăn thường lệ, Molly đưa thêm cho cha một chiếc túi nữa...

Cô giáo

Sự nhẫn nại của tôi sắp cạn. Không lẽ ngày nào tôi cũng phải nhắc Nicole đem trả cuốn truyện tranh mà cô bé đã mượn của trường.

Vài dòng suy nghĩ

Có những điều tương phản bạn thấy rất rõ nhưng….

Chuyện hai người cha

Cha mẹ tôi ly hôn khi Karren chỉ vừa mới biết đi. Rồi mẹ tôi lập gia đình và chúng tôi có thêm một người cha nữa.

Sắc màu cuộc sống

Cuộc sống gia đình của anh chị dần trôi theo thường nhật, vậy mà khi người ta tưởng mình nắm hạnh phúc trong tay rồi, cũng là lúc hạnh phúc bắt đầu rẽ sang một hướng khác.