Vả quan huyện

Có một viên quan huyện hay nịnh hót quan trên để chóng được thăng quan tiến chức. Một trong những viên quan hắn thường bợ đợ là án sát Nguyễn Văn Tiêu, tục gọi là án Tiêu.

Ðể nịnh quan thầy, hắn ra lệnh cho dân hàng huyện không ai được nói đến tiếng “tiêu”, ví dụ như hạt tiêu thì hải nói là hạt ớt… Hễ ai thấy người nào trái lệnh thì được phép vả vào mồm ba cái thật đau, rồi đem trình quan trị tội. Lệnh ban ra khiến Xiển đã ghét quan huyện lại càng ghét thêm. Ông mang một ít quần áo rách mướp xin vào bái quan. Quan hỏi có việc gì, Xiển thưa là nhà nghèo quá, gia tài chỉ còn một ít quần áo rách, nhờ quan cầm hộ cho lấy ít tiền về làm vốn sinh nhai. Tức thì quan nổi trận lôi đình thét mắng đùng đùng, vì xưa nay có ai dám cả gan đem quần áo rách đên bán cho quan bao giờ? Ðợi quan nguôi giận, Xiển mới nói:

– Dạ thưa ngài, xin ngài thương kẻ học trò nghèo túng này, không gì cũng mang danh là người quân tử…

– Quân tử gì mày! Ðồ quân tử cùng quân tử cố!

Xiển trần tình:

– Dạ, Khổng Minh túng Khổng Minh cầm ạ!

Nghe câu nói khó hiểu, quan chau mày suy nghĩ một lúc mới biết lời mắng của mình: “Quân tử cùng quân tử cố” với lời trần tình của Xiển: “Khổng Minh túng Khổng Minh cầm” (1) đã làm thành đôi câu đối hay tuyệt. Quan phục tài Xiển, thưởng cho một quan tiền, nhưng lại chọn cho cái thứ tiền chôn giấu dưới đất lâu ngày bị han rỉ hết cả. Xiển đỡ lấy quan tiền, cầm một đồng dằn mạnh xuống đất, tiếng kêu nghe cành cạch, rồi nói:

– Bẩm quan, tiền này không “ớt” được ạ!

Quan vô tình mắng:

– Mày điên à! Tiền này mà không tiêu được ư?

Chỉ chờ có thế, Xiển liền vả cho quan ba cái tát vào mồm như trời giáng. Quan hô lính bắt trói. Xiển ngăn lại nói:

– Chắc ngài vẫn chưa quên cái lệnh kiêng tên húy quan án ngài mới ban ra. Tôi làm vậy cũng chỉ là thi hành cái lệnh ấy của ngài mà thôi!

Quan sợ bọn lính biết chuyện thì mình thêm xấu hổ, liền đuổi Xiển ra.

Khó hiểu

Khó hiểu

Hết chịu nổi

Hai cảnh sát tuần tra trên đường phố nhìn thấy một xe ô-tô đậu không đúng quy định. Một mảnh giấy gài trên cái gạt nước: “Xe hỏng, đi tìm bạn để cùng đẩy.

Truyện cười học sinh #18

Một sinh viên đến nhà thầy giáo dạy văn. Ông thầy đưa cho anh hai bài thơ do mình mới sáng tác và nói – Đây là đứa con tinh thần của tôi, anh đọc và cho ý kiến là thích đứa con nào?

Ngưu là con bò tót

Một thầy đồ dốt, ngồi dạy học ở nhà nọ. Có nhiều chữ thầy không biết, nên phải đi hỏi người ngoài rồi mới về dạy lại.

Thi nói khoác

Một hôm được nghỉ, bốn quan họp nhau đánh chén, nhân lúc cao hứng liền mở một cuộc thi nói khoác. Quan thứ nhất nói: – Tôi còn nhớ, ngày tôi trọng nhậm ở huyện nọ, tôi được trông thấy một con trâu to lắm, nó liếm một cái hết cả sào mạ...

Mua kính

Anh nọ dốt đặc cán mai, thấy các ông già bà cả mang kính xem sách, bắt chước ra chợ hỏi mua một đôi. Vào hiệu, bảo chủ hiệu lấy ra cho anh ta chọn.

Một ngày đi học của Vova

Giờ sinh vật Cô giáo đưa ra một câu hỏi: Tại sao khi ta bón phân thì cây sẽ lớn nhanh hơn?– Thưa cô vì… vì cây không chịu nổi mùi hôi thối của phân nên đã lớn vọt thật nhanh ạ! – Vova nhanh nhảu.– ?!

Sự việc trọng đại

Năm 1809 có sự việc trọng đại gì phát sinh? – Thầy giáo hỏi học sinh...

Tiền để làm gì?

Một nhà tỷ phú Mỹ đi nghỉ ở Florida. Ông ta thuê cả một khách sạn lớn để khỏi ai quấy rầy. Ông ta mặc quần bơi rồi xuống bãi biển. Vừa nhúng một chân xuống nước, ông ta lập tức gọi viên thư ký riêng...