Vườn hoa

Khu rừng nhỏ ở một nơi xa xôi, khuất xa tận mấy dãy núi cao đến chân mây, nhạt nhòa trong sương khói…

Trong rừng chỉ có các loài thú nhỏ sinh sống. Hoà thuận, vui vẻ, ấm áp.

Giữa rừng có một khoản đất trống khá rộng. Trên khoản đất có một vườn hoa nho nhỏ rất đẹp, đủ mọi loại hoa. Khoản đất và vườn hoa này thuộc về Sóc và Thỏ. Họ là hai người bạn thân, chơi với nhau từ hồi bé xíu. Lớn lên, vẫn thân, cả hai quyết định cùng lập nên vườn hoa này vì cả hai cùng thích hoa.

Sáng sáng ngủ dậy, Sóc và Thỏ cùng nhau ra khu vườn. Họ cùng chăm sóc, tưới tiêu. Chiều chiều sau khi đã làm xong mọi việc của ngày, cả hai lại cùng ra vườn. Họ ngồi bên nhau, nhìn ráng chiều về, nghe hơi thở của đêm, hít vào phổi những làn hương thơm của hoa cỏ trong vườn mà gió vô tình đẩy đưa. Có những chiều như vậy, Sóc và Thỏ cảm thấy hạnh phúc lắm, cái hạnh phúc bình dị giản đơn thôi, mà mấy ai có được…

Rồi…

Một xích mích nhỏ giữa cả hai. Sóc và Thỏ giận nhau.

Những tưởng chuyện chẳng có gì, rồi cũng qua. Cái chuyện bé nhỏ cỏn con chẳng đáng để giận nhau.

Nhưng…

Vậy mà giận lâu. Chẳng ai nói với ai tiếng nào. Chút tự ái. Và cái tôi lớn lao…

Họ chẳng muốn gặp mặt nhau. Ừ thì giận dỗi, bực bội, gặp nhau để làm gì? Có gì để nói? Nếu lỡ vô tình chạm mặt, thì cứ coi như chưa hề có sự tồn tại của nhau đi. Tôi không sai mà. Ai cũng nghĩ thế…

Sáng sáng…

Rồi chiều chiều…

Khu vườn nhỏ vắng bóng đôi bạn. Ô hay, nếu ra đây hóa ra lại gặp nhau à? Hoa lá, cỏ cây không người chăm sóc, dần dần héo khô. Có lẽ vì vậy hay vì một nguyên nhân nào khác? Phải chăng vườn hoa bé nhỏ này cũng buồn cho đôi bạn. Nó nhớ nhung Sóc và Thỏ, nhớ tiếng cười hoà chung. Vắng cảnh Sóc và Thỏ vẫn tựa vai nhau ngồi, nó buồn vậy mà…

***

Có lẽ, đoạn sau tôi không cần viết tiếp…

Nếu vườn hoa là hình ảnh của TÌNH BẠN…Nếu Thỏ và Sóc bỏ bê vườn hoa luôn không chăm sóc, không muốn giáp mặt nhau? Nếu ngược lại, họ dẹp bỏ tự ái cá nhân qua một bên và làm hòa cùng nhau. Lại ngày ngày ra thăm Vườn hoa? Có thể nếu là bạn, bạn sẽ chọn kết cục thứ 2…

Nhưng, có bao giờ mọi việc đều trọn vẹn. Tan vỡ một lần, hàn gắn lại ta sẽ biết quý trọng nó hơn. Tuy nhiên, có khi nào ta quên hẳn luôn việc hàn gắn đó không?

Hãy để cuộc sống dạy bạn

Ở một vũng nước kia có một đám rận nước. Ngày ngày, chúng hay trèo lên các ngọn cỏ lau để ngắm ánh mặt trời...

Quà tặng dành cho trái tim tan vỡ

Đi học về, bé Sussie 6 tuổi thấy mẹ đang bận rộn trong bếp, em lại gần và hỏi: - Con chào mẹ, mẹ đang làm gì đó?

Tam giác liêm khiết

Đối với ông bà nội của tôi, người ta hoặc là sống trung thực hoặc là không. Ông bà đã cho gắn lên tường phòng khách câu châm ngôn sau đây: “Cuộc đời như một cánh đồng phủ đầy tuyết mới; mỗi bước chân của ta sẽ lộ ra con đường ta đi”.

Mẹ luôn bên con

Ron là một cậu bé 15 tuổi, học lớp 10 trường Trung học Granger. Hôm đó là ngày diễn ra trận bóng đá đầu tiên có cậu tham gia...

Chiếc giầy chân phải

Đàn ông nếu biết kỹ quá khứ của vợ thì đau đầu lắm. Còn đàn bà, nếu biết hơi nhiều về hiện tại của chồng thì đau tim lắm.

Bộ đồ của ba

Lúc nhỏ, bộ đồ ba mặc luôn khiến tôi thấy sượng sùng. Tôi muốn ba ăn mặc giống mấy vị bác sĩ, luật sư chứ không như cách tôi trông thấy ba vào những sáng oi bức khi ba thức dậy sớm để chiên trứng cho tôi và mẹ...

Tình yêu trong mắt trẻ thơ

Cách nhìn của trẻ em đối với câu hỏi: “Như thế nào là yêu?” tuy mộc mạc và ngây thơ nhưng xem ra rộng hơn, sâu sắc hơn người lớn. Chúng ta hãy xem qua một số câu các em trả lời phỏng vấn các chuyên gia tâm lý học.

Là cậu, luôn cạnh tớ

Cậu vẫn ở đấy. Lặng thầm chờ tớ nơi cuối con đường, chỉ đơn giản là đón tớ về sau những va vấp của cuộc đời.

Nhờ vậy mà ta trưởng thành

Bạn đã từng nghe nói đến vỉa đá ngầm nổi tiếng kéo dài 1. 800 dặm từ New Guinea đến úc mà khách du lịch một khi đã đến nơi đây không thể không ghé thăm.