Sự tích cây thuốc phiện
Ngày xửa ngày xưa, có vua Đen có tài "bang giao" rất tài giỏi bằng cách cho con gái mình làm dâu các nươc láng giềng. Vua Đen có ba người con gái, đặt tên là công chúa Cả, công chúa Hai và công chúa Ba. Công chúa Hai và Ba là người xinh đẹp nên đã có chồng là hoàng tử nước lân bang và sống rất giàu sang sung sướng.
Riêng công chúa Cả, người đen đủi, xấu xí, tính tình lại khác thường, nên vẫn chưa ai nhòm ngó tới, thấy con gái mình như vậy, vua Đen đang ngày đêm lo nghĩ làm sao gả được chồng cho con gái mà lại thâu tóm được cả thiên hạ về tay ông ta cai quản, bèn nẩy ra một kế. Vua Đen cho người phao tin rằng ông có người công chúa Cả, tài trí song toàn, nhan sắc tuyệt mỹ không chê vào đâu được; rất nhiều bậc cao sang quyền quý đến ngỏ ý, nhưng nàng chưa ưng thuận một ai.
Ở một nước làng giềng nọ, nơi mà vua Đen ngày đêm thèm thuồng dòm ngó, có một hoàng tử khôi ngô tuấn tú, tài trí hơn người, ngày đêm mải mê lo giúp vua cha trị vì đất nước sao cho thịnh vượng đến quên cả việc lo nghĩ về vợ con.
Một hôm, có tin đồn về công chủa cả từ nước vua Đen tới. Nay hoàng tử mà sang cầu hôn, hẳn công chúa sẽ ưng thuận ngay; nhất là đức vua Đen, người sẽ rất lấy làm sung sướng, bởi từ lâu, đức vua đã có ý muốn kết tình giao bang để cùng nhau sống trong cảnh thái bình.
Hoàng tử nghe được tin đó tưởng thật, chàng mừng lắm. Lại được vua cha ưng thuận, chàng liền cho sắm sửa lễ vật. Đúng ngày hẹn, chàng cùng đoàn người, ngựa chở lễ vật quý báu sang nước vua Đen cầu hôn.
Vua Đen thấy hoàng tử nước láng giềng đến cầu hôn vậy, ông mừng thầm khôn xiết, thân ra tận cửa đón phò mã tương lai. Nhà vua cho mở yến tiệc linh đình cốt để cho chàng thấy sự mến tài, hiếu sự bang giao của mình; sau nữa là ràng buộc hoàng tử ngay từ đầu, làm cho hoàng tử sau này dù có thấy con gái nhà vua đen đủi, xấu xí cũng không nỡ lòng nào mà từ chối.
Phía hoàng tử, ngồi yến tiệc linh đình đó nhưng chàng vẫn nóng ruột muốn gặp công chúa cả: Không hiểu sao đức vua vẫn chưa cho công chúa ra mắt để chàng sớm được thấy mặt?
Cho mãi đến ngày thứ ba, khi chỉ còn một mình hoàng tử trong lầu son, công chúa Cả mới xuất hiện. Hoàng tử tưởng mình trông lầm ai, chàng dụi mắt mấy lần, cuối cùng chàng hiểu ra đó là người mà chàng định kết tóc se tơ thì chàng giật mình, ù té chạy khỏi lầu. Không còn nghĩ gì đến ra mắt vua Đen thưa lại câu chuyện nữa, chàng bỏ của, kéo tất cả quân hầu thẳng một mạch về nước.
Vua Đen biết chuyện, ông ta rận lắm, mắt trợn trừng, nghiến răng ken két, hồi lâu mới mắng công chúa Cả:
- Mày làm hỏng hết việc của tao! Chài mồi lấy được nó, có phải tao sẽ thâu tóm đất nước nó về tay tao một cách dễ dàng không? Rồi nó cũng thuộc của riêng mày chứ ai, đồ ngu!
Còn công chúa Cả, biết người mình đen đủi xấu xí, nên khi yến tiệc, nàng đã đứng sau rèm che trộm nhìn ra, chứ chưa ra mắt vội. Thấy hoàng tử là chàng trai tuấn tú, cử chỉ khoan thai, ăn nói đĩnh đạc, nàng đã hồi hộp sung sướng đến ngây ngất. Nhưng khi giáp mặt, thấy hoàng tử tay dụi mắt trợn ngược vùng bỏ chạy, công chúa sầm mặt ngay lại và và trở nên căm ghét hoàng tử không đến tột cùng. Bây giờ bị vua cha mắng nhiếc vậy, công chúa càng căm uất. Nàng thề trước vua cha rằng:
- Nếu không lấy được hoàng tử, con xin đầu thai xuống làm kiếp hoa quả và hoa quả ấy phải làm cho cha con hoàng tử phải đê mê ngây ngất không dứt tình nổi với công chúa!
Nghe đến đây, lòng tham của vua Đen nổi lên, ông ta hét lên ra lệnh:
- Mày phải làm cho cả đất nước cha con nó... à mà không, mày phải làm cho tất cả mọi người, nghe chưa, làm cho tất cả mọi người trên mặt đất này mê muội cả đi, mê muội tất cả, để tao thâu tóm, tao cai quản tất cả, nghe chưa!...
Ngày tháng trôi qua, lời nguyền của công chúa Cả, lệnh của vua Đen giao cho công chúa đã dần dần thành sự thật.
Một hôm, có một người tiều phu thuộc đất hoàng tử, cạnh nước vua Đen, đi rừng bỗng bắt gặp một thứ cây lạ, lá tròn bầu, xanh đậm, cây cao bằng đầu gối. Cây ấy ra hoa, những cánh hoa màu hồng, cánh xòe ra nom thật đẹp. Lạ lùng, vừa tò mò, người tiều phu hái một nắm hoa và ngọn. Người tiều phu ấy đem về bắc lên chảo xào, hương thơm tỏa ra ngào ngạt. Đưa lên miệng nếm thử, cha cha, ngon chưa từng thấy. Vị ngon này chỉ đáng miệng vua ăn, chứ không đến lượt mình. Nghĩ vậy, người tiều phu đi hái được lưng giỏ cả hoa và ngọn thứ cây đó đem dâng nhà vua. Vua sai người sào nấu nếm thử, cũng thốt lên khen ngon lạ lùng.
Rồi vua truyền:
- Thứ cây ấy, nhà ngươi hãy theo dõi xem nó ra sao nhé!
Y lời vua, người tiều phu về tiếp tục theo dõi xem thứ cây ấy nó thế nào. Ít lâu sau, thứ cây ấy ra quả, quả thấy có nhựa. Nhựa ấy ông đem nấu đặc sệt thành cao. Nhựa bắt lửa, khói bốc lên ngoằn ngoèo như rắn xanh. Khói ấy tỏa đến đâu, tất thảy mọi người đều ngơ ngác, hít lấy hít để muốn hút ngay lấy. Người tiều phu vê nhựa cho vào nõ điếu hút thử, bỗng khắp người mọi đường gân, thớ thịt chạy rần rật, đê mê, ngây ngất quên hết cả đất trời. Lạ lùng, người tiều phu đem thứ nhựa đó lên dâng vua. Đức vua cho gọi hoàng tử đến cùng xem. Hoàng tử xem xét hồi lâu cục nhựa, hỏi cặn kẽ người tiều phu, rồi phán:
- Cứ như nhà ngươi nói, thứ nhựa này ai ngửi mùi cũng muốn hút, khi hút vào rồi thì mê mệt với nó không dứt bỏ ra được. Vậy hẳn nó là thứ thuốc độc. Nhà ngươi về nói với mọi người không được hút nó nữa, nó làm cho con người mê muội cả đi, nghe chưa!
Người tiều phu vâng lời về nói với mọi người và cũng không hút nữa. Song gió cứ đưa, phấn hoa cứ bay đi khắp đồi núi, làm cho thứ cây lạ đó mọc lên, đưa đi mùi hương hoa thật là cám dỗ. Có người đã trót hút và trở thành nghiện ngập không dứt ra nổi nữa.
Đó chính là cây thuốc phiện mà công chúa Cả do không chiếm nổi hoàng tử đã hóa mình thành vậy. Đúng là thứ làm cho mọi người khi ngửi mùi thấy rất thèm hút, và khi đã hút vào thì mắc nghiện, cứ thế đê mê ngây ngất, quên hết cả vợ con, bán sạch cửa nhà đi chỉ vì cơn thèm thuốc nó bốc lên.
Số đông người thấy vậy đã bảo nhau phá thứ cây đó đi, không được hút nữa. Còn bên nước vua Đen, ông ta ngày đêm trông chờ cha con nước láng giềng và cả loài người mê muội vì thuốc phiện để ông tung quân đi thu phục cai quản để làm giàu. Nhưng ông chờ mãi, chờ mãi cho đến khi tắt thở, người ta đem chôn, ông vẫn không nhắm được mắt, mà thiên hạ ngày càng tỉnh táo thông minh mãi ra!...