Bướm vàng

Từ khi còn nhỏ, giấc mơ lớn nhất của tôi luôn là trở thành một người mẹ. Tôi luôn tự nhủ rồi mình sẽ có 4 đứa con: 2 trai, 2 gái và thật may là giấc mơ đó đã trở thành sự thật. Tôi yêu các con hơn cả bản thân mình. Biết bao lần tôi mỉm cười, đứng lặng nơi ngưỡng cửa và mải mê ngắm chúng chơi đùa ngoài sân.

Tuy nhiên, là một người mẹ, thật khó để thoát khỏi nỗi lo âu về những điều không may có thể xảy đến với các con mình. Và đáng buồn thay, cơn ác mộng mà tôi vẫn lo sợ đó lại trở thành sự thật.

Vào một buổi tối tháng Sáu, có tiếng gõ nhẹ trên cánh cửa nhà tôi.

Chồng tôi ra mở cửa và khi trở vào, anh báo một tin dữ cho tôi. Con trai lớn của chúng tôi, thằng bé Josh mới mười bốn tuổi của chúng tôi bị một chiếc xe hơi đâm phải và đã ra đi mãi mãi.

Những năm sau đó, thời gian dường như chỉ trôi đi lững lờ, vô định, cả gia đình chúng tôi phải xoay xở từng ngày để học cách quen với cuộc sống không có Josh.

Vài năm sau nữa, vào một ngày mùa xuân đẹp trời, tôi cùng con gái Chelsea đi câu cá. Ở nơi câu, mùi cỏ mới cắt thơm nồng trong không khí, những bụi thủy tiên khoe những bông hoa mới nở vàng rực. Mọi thứ xung quanh chúng tôi dường như đã lấy lại sức sống sau mùa đông khô héo. Cả mẹ con tôi cũng thấy thật thư thái và tươi mới, dù điều này có thể chỉ là trong một ngày…

Cầm lấy xô và cần câu, chúng tôi leo qua bờ rào cũ kỹ để tiến về phía con lạch nằm ngay sau cánh đồng. Nghe tiếng Chelsea đang khúc khích cười, tôi dừng chân và quay lại nhìn con. Tôi ngẩn người thấy ít nhất ba mươi con bướm trắng đang lượn vòng quanh con bé. Thật là một khung cảnh thần tiên khiến tôi ngay lập tức nghĩ đến Josh. Tôi tự hỏi không biết từ trên thiên đường kia, thằng bé có phải đang muốn nhắn nhủ điều gì đó đến chúng tôi hay không? Tôi nói lớn: “Josh, nếu con đang ở đây thì hãy gửi đến cho mẹ một cánh bướm vàng đi nào!”.

Tôi dừng lại, đợi Chelsea bắt kịp mình rồi nói với con bé:

– Nếu con trông thấy một con bướm vàng thì anh Josh cũng đang ở đây với mẹ con mình đấy.

– Sao mẹ biết điều đó? – Con bé hỏi.

– Bởi vì mẹ đã nhắn với anh con như vậy.

Rồi hai mẹ con tôi cùng gọi lớn: “Này Josh, hãy gửi đến một cánh bướm vàng để mọi người biết rằng con luôn có mặt ở đây”.

Khi nói như thế, tôi thầm cầu nguyện: “Lạy Chúa, làm ơn hãy để Josh gửi đến cho con một con bướm vàng”.

Và rồi, thật đột ngột, như thể bước ra từ hư không, một con bướm vàng rất to với đôi cánh tròn bay chập chờn trước mặt hai mẹ con tôi. Cả tôi lẫn Chelsea đều há hốc mồm kinh ngạc, không thể nói thành lời. Và rồi chỉ trong một cái chớp mắt, con bướm biến mất. Nhưng lúc này thì điều ấy chẳng còn quan trọng nữa. Chúng tôi đã có được câu trả lời mà mình cần.

Lòng tràn ngập bình yên, mẹ con tôi cùng bước về phía con lạch, gọi to: “Nào Josh, chúng ta cùng đi câu nào!”.

Viên đá quan trọng

Ngày còn học lớp quản trị kinh doanh, tôi đã được học một bài học không thể quên từ người thầy của mình. Đó là tiết học về quản lý thời gian...

Bố mẹ

Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung vãi… Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc… Xin con hãy bao dung!

Bông hồng thủy tinh

Hôm qua là sinh nhật lần thứ 10 của Tom, và bố đã gửi về cho cậu một món quà đặc biệt. Một gói quà thật lớn với nhiều kẹo sô co la và một bông hồng làm bằng thủy tinh pha lê thật đẹp.

Một Dawn mới của tôi

Lần đầu tiên khi nghe Laura, con gái tôi, báo tin nó sắp là một người mẹ - còn tôi sắp là một bà ngoại - tôi đã khóc với những giọt nước mắt hạnh phúc. Nhưng rồi tận dưới đáy lòng tôi, một điều gì thầm kín đang khuấy động.

Giáng Sinh vẫn ở đó

Mẹ à? Con gọi điện để báo với mẹ rằng con sẽ không về nhà vào Giáng Sinh năm nay.

Những con đường mới

Lúc ấy là năm 1903. Bà Annie Johnson sinh sống tại Arkansascùng hai con trai và đang lâm vào tình cảnh bế tắc. Tiền bạc của bà gần như đã cạn, bản thân bà không có khả năng đặc biệt nào ngoài việc đọc và cộng những con số đơn giản...

Có đôi mắt dõi theo bạn

Có một đôi mắt, dõi theo bạn từng ngày.

Bạn bè và người quen

Trong cuộc sống, bạn có thể gặp gỡ nhiều người, biết tên của họ và nhận ra những người này giống bạn một vài điểm cũng như cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh họ...

Ông lão ăn mày

Ông lão ăn mày! Người ta gọi ông như thế vì ông nghèo và không nhà cửa. Thực ra, ông chưa hề chìa tay xin ai một đồng xu.