Cây hoa hát

Ali, hãy nhìn xem - Maroy thì thầm vào tai bạn - những du khách đang lắng nghe cây hoa kỳ diệu của chúng ta. Họ không hề nhúc nhích, nín thở lại, má họ đỏ lựng lên vì bị kích thích kìa.

- Thậm chí họ còn không để ý đến mặt trời đã xế bóng khuất sau chân trời cát phía xa và màn đêm đã bắt đầu buông xuống.

Ali cũng đáp lại lời bạn.

Maroy thở dài:

- Mình không hề hối tiếc khi phải đi một chuyến dài như vậy, vị chúa tiên đã không nói dối chúng ta. Cây hoa này còn quyến rũ hơn cả trong giấc mơ của mình.

Cây hoa đã ngừng hát về câu chuyện của chàng lãnh chúa Abdurrahman và hai người anh bị biến thành chó. Nó khép cánh lại. Ốc đảo lại trở nên yên ắng lạ thường. Phải một lúc sau, du khách đến từ khắp nơi trên thế giới mới nhận ra điều hiển nhiên là đêm nay cây hoa không kể chuyện nữa.

- Hãy lại đây nào Ali - Maroy vừa nói vừa kéo tay áo bạn - chúng ta hãy đến gần những người hành hương và lắng nghe xem họ nói kể những gì nào.

- Này Maroy, càng già bạn lại càng tò mò đấy!- Ali vừa cười vừa thì thầm nhưng cũng dỏng tai lên nghe. Một quan toà từ Basra đi đến Cairo nói:

- Người đánh cá vớt được cái chai từ biển thật là khôn ngoan. Anh ta đã kiên định không hề nao núng khi con quỷ doạ giết mình hơn thế anh ta còn lừa nó. Không những khôn ngoan anh ta còn thật tốt bụng, sẵn sàng hi sinh mạng sống để cứu những người vô tội!

Một chàng đánh cá chu du từ Euphrate đến sông Nil lại nói:

- Nếu là tôi, không biết liệu tôi có thả con quỷ trong cái chai ra không.

Một người khác thêm vào:

- Tôi lại rất ngưỡng mộ những bảo bối của nữ thuỷ thần, chúng đã giúp hai vợ chồng chống lại sự tàn ác nham hiểm của tên vua và tể tướng.

- Với tôi, lòng dũng cảm của hoàng tử Salaydin dám đi bộ trên sa mạc tới xứ sở của bảy con quỷ làm tôi ấn tượng hơn cả - Một nhà buôn lạc đà vừa nói vừa nhìn một ông lão trong đoàn đang rất chăm chú nghe ông nói. Sau đó chính ông già lên tiếng.

- Nếu là tôi, tôi sẽ chẳng dám bay trên lưng một con quỷ! Ngược lại giống như Ranim, tôi sẽ rất sung sướng nếu có một con lạc đà màu trắng.

- Và nó lại còn biến thành cô gái trẻ mắt nhung huyền nữa chứ!- vợ ông tiếp lời một cách mai mỉa- còn về phần tôi ấy à, tôi chỉ muốn có được quyền lực và khả năng siêu phàm như hoàng hậu trẻ đã hạ được tên hung thần Khaitaour. Tôi sẽ có bên mình một chàng trai hào hoa tuấn tú, chẳng như ông chỉ biết ngáy khò khò suốt đêm mà thôi.

Một bà vừa cười vừa nói tiếp lời:

- Nếu tôi mà là Saida, con gái của Chúa tiên, tôi sẽ biến chồng tôi thành chó và ông ta sẽ phải vâng lời tôi.

Chồng bà ta vốn là một thi sĩ liền phản ứng:

- Tôi không nhận ra bà nữa đấy! Bà nói cứ như thể bà không đếm xỉa đến tình yêu nam nữ vậy, thế mà trong tất cả những câu chuyện mà tôi ghi lại được, lúc nào tình yêu cũng chiến thắng. Chúng ta chẳng phải cũng hạnh phúc giống như lãnh chúa Abdurrahman và nàng thiếu nữ trong thành phố bị phù phép đó sao?

- Ông có lý - bà vợ ông cúi đầu thừa nhận - xin lỗi vì tôi đã nói những lời ngốc nghếch ấy.

Một bác lái buôn đã từng chu du khắp nơi thêm vào:

- Tất cả chúng ta đều biết rằng không gì quan trọng hơn là một tình yêu chân thành.

- Công lý cũng góp phần quan trọng không kém - vị quan toà từ Basra nói - Tôi rất đồng tình với vị chúa tiên đã từng nói, làm điều ác sẽ phải bị trừng trị đích đáng.

Đến đây một phụ nữ trong đoàn kêu lên:

- Thôi nào, tán gẫu thế đủ rồi! Giờ phải đi ngủ thôi. Ngày mai, cây hoa sẽ lại kể chuyện tiếp, tôi muốn nghỉ ngơi một chút để còn có sức lắng nghe.

- Em nói đúng lắm! - Chồng của bà xác nhận - Thôi tất cả chúng ta đi ngủ thôi.

Một người lạ mặt nhìn thấy Maroy và Ali trải tấm chăn lên cây sung liền hỏi:

- Hai anh không định ngủ ở trên ấy chứ?

Maroy đáp:

- Tại sao không? Thôi đừng can dự vào việc của người khác đi ông bạn, hãy sớm bước ra chỗ khác nào.

- Tôi sẽ đi ngay đây nhưng cùng với cả hai anh cơ! - Sứ giả của chúa tiên vừa nói vừa giang rộng đôi cánh - ngày mai, khi sửa giày các anh sẽ tiếp tục nói chuyện để cây hoa thần có chuyện để kể chứ! – Nói rồi anh ta cắp hai người bạn trong cửa hàng của Ali bay đi.

Trên hoang mạc cát trắng

Một cây hoa mọc lên

Đó chính là hoa tiên

Tiếng hát vang không trung

Người nghe đều ca tụng

Bốn anh em tài giỏi

Ngày xưa, có một người đàn ông nghèo sinh được bốn người con trai...

Con gà trống chân chì

Con gà trống ấy có đôi chân chì, lông ở cánh đen mượt như nhung, lông ở ngực vàng thắm, cái mào trên đầu thì đỏ chói, vắt qua vắt lại. Tiếng nó hay ồ ồ, vang rất xa. Nó sống với bà già cô đơn trong một túp lều nát...

Hoàng tử hạnh phúc

Cao cao phía trên thành phố, trên một cái cột ngay quảng trường sừng sững bức tượng của Hoàng tử Hạnh Phúc. Khắp người Hoàng tử được thếp bằng những lá vàng mười, đôi mắt là hai viên xa phia rực sáng...

Chú bé tí hon

Xưa có một bác nông dân nghèo, tối tối bác thường ngồi bên lò sưởi, gẩy than cho lửa cháy, và bác gái ngồi xe chỉ...

Nàng công chúa ngủ trong rừng

Ngày xưa, có một ông vua và một bà hoàng hậu ngày nào cũng mong: "Ước gì mình có một đứa con nhỉ?." Nhưng ước hoài mà vua và hoàng hậu vẫn chưa có con...

Cô bé quàng khăn đỏ

Ngày xửa ngày xưa có chuyện kể rằng, có một cô bé thường hay quàng chiếc khăn màu đỏ, vì thế nên mọi người bắt đầu gọi cô bằng cái tên cô bé quàng khăn đỏ...

Chiếc bật lửa thần

Một anh lính đang đi trên đường cái. Một, hai! Một, hai! Bọc đồ trên lưng và gươm cạnh sườn, anh vừa tham chiến về, đang trên đường trở lại quê hương. Dọc đường, anh bỗng gặp một mụ phù thuỷ già...

Bầy Chim Thiên Nga

Ở nơi xa, xa đây lắm, nơi chim nhạn bay đến vào mùa thu, có một nhà vua có mười một con trai và một con gái tên là Li-dơ. Mười một con trai trẻ tuổi ấy đều đeo thánh giá trên ngực và gươm bên mình...

Con rắn trắng

Thuở ấy có một ông vua nổi tiếng trong cả nước là thông minh, học rộng, biết nhiều. Không cái gì là vua không biết. Người ta có cảm giác dường như gió đưa lại cho vua những tin tức bí mật nhất...