Điều kỳ diệu của tình yêu

Như mọi người mẹ chu đáo khác, khi Karen biết mình sắp sinh em bé, cô chuẩn bị tinh thần cho cậu con trai 3 tuổi là Michael. Tối tối Michael áp tai vào bụng mẹ và hát cho em nghe. Rồi kỳ sinh nở cũng đã đến. Sau cơn vật vã, Karen cho ra đời một em bé gái. Nhưng đứa bé ở trong tình trạng rất nguy kịch và được cấp tốc đưa vào khu chăm sóc trẻ sơ sinh của bệnh viện . Nhiều ngày trôi qua mà tình hình em gái của Michael không hề có dấu hiệu khả quan. Bác sĩ khoa nhi đã nhiều lần nói với bố mẹ cậu rằng hy vọng rất mỏng manh, rằng cả nhà hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

Vợ chồng Karen đã liên hệ với nghĩa trang địa phương một chổ mai táng. Trước đây họ háo hức sắp xếp một căn phòng đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh. Nhưng bây giờ họ thấy mình đang phải chuẩn bị cho một đám tang.
Michael năn nỉ bố mẹ cho cậu vào thăm em gái: “Con cần được trông thấy em mà bố mẹ”.

Đã qua tuần thứ hai và có lẽ đám ma sẽ diễn ra vào cuối tuần. Michael vẫn nằng nặc đòi bố mẹ và thăm em gái mặc dù trẻ em không được phép vào khu chăm sóc đặc biệt. Tuy nhiên, Karen vẫn quyết định cho cậu vào dù người ta có đồng ý hay không . Cô mặc cho con trai chiếc áo blouse rộng quá khổ , giả vờ là người đẩy xe tả lót và dẫn cậu và khu chăm sóc đặc biệt. Nhưng bà y tá trưởng nhận ra ngay cậu bé, bà hét to lên :”Đưa thằng bé ra khỏi đây ngay, khu vực này cấm trẻ con?” Bản năng người mẹ trỗi dậy trong Karen. Người phụ nữ vốn thường ngày rất dịu dàng này trừng mắt nhìn thẳng vào mặt bà y tá trưởng gằn từng tiếng một:” Nó sẽ chỉ ra khỏi đây khi nào gặp được em gái nó!”

Karen dắt Michael đến giường em gái. Cậu nhìn chằm chằm vào đứa trẻ sơ sinh đang dần bất lực trước cuộc tranh đấu giành sự sống. Sau một khoảnh khắc cậu cất tiếng hát. Giọng hát trong trẻo và tràn ngập yêu thương của một cậu bé 3 tuổi cất lên ” Em là ánh mặt trời của anh, là ánh mặt trời duy nhất sưởi ấm lòng anh khi bầu trời sám xịt.” Ngay lập tức đứa bé có vẻ phản xạ lại. Mạch đập của bé dịu xuống và ổn định dần .” Hãy hát tiếp đi Michael!” Karen động viên con trai mà nước mắt lưng tròng . Cậu bé tiếp tục hát: ” Làm sao em hiểu được anh thương em đến nhường nào . Xin đừng mang ánh mặt trời của anh đi mất!”

Khi Michael hát cho em nghe, hơi thở ngắt quãng và khó nhọc của em bé trở nên nhẹ nhàng như một chú mèo con.”hát nữa đi con yêu”. Karen thì thầm .” Đêm hôm trước khi anh ngủ, anh tưởng như đang được ôm em trong tay” Em gái Michael bắt đầu thư giãn . nước mắt giàn giụa trên má y tá trưởng, bà động viên:”hát tiếp đi Michael”.Karen đứng bên cạnh, vừa cười vừa khóc trong kinh ngạc.”Em là ánh mặt trời của anh, xin đừng dập tắt tia nắng duy nhất sưởi ấm lòng anh. ” Kỳ diệu thay, ngay hôm sau, cô bé được trở về nhà.

Thế đấy đừng bao giờ bỏ cuộc trước người mà bạn yêu quý. Tình yêu luôn có sức mạnh kỳ diệu đến không ngờ

Đường đua của niềm tin

Thủ đô Mexico một buổi tối mùa đông năm 1968. Đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút...

Một người anh như thế !

Tôi được tặng một chiếc xe đạp rất đẹp nhân dịp sinh nhật của mình. Trong một lần đạp xe ra công viên dạo chơi, có một cậu bé cứ quẩn quanh ngắm nhìn chiếc xe với vẻ thích thú và ngưỡng mộ.

Thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký

Năm lên 4 tuổi, cậu bé Nguyễn Ngọc Ký gặp cơn bạo bệnh và bị liệt cả hai tay. Bản thân ông và gia đình đều rất buồn và xót xa.

Gửi người trẻ

Ngay cả dậy sớm 10 phút bạn cũng không làm được, vậy dựa vào cái gì mà bạn muốn thành công?

Đôi găng

Căn hộ bị xáo tung như một bãi chiến trường.

Động vật yêu nhau thế nào

Một người Nhật Bản Trong quá trình phá nhà sửa lại đã phát hiện trong vách tường chú thạch sùng bị kẹt trong đó. Một chiếc đinh đóng từ bên ngoài đã vô tình ghim vào đuôi của chú thạch sùng.

Người cưỡi ngựa

Đó là một đêm lạnh cóng ở phía Bắc bang Virginia rất nhiều năm về trước. Sương xuống lạnh khủng khiếp nhưng vẫn có một cụ già đứng bên đường chờ có người cho quá giang.

Học làm người

Đại sư Tinh Vân có một người đệ tử, sau khi tốt nghiệp đại học liền học thạc sĩ, rồi học lên tiến sĩ, sau nhiều năm đèn sách cuối cùng cũng đã hoàn thành luận án tiến sĩ nên vô cùng mừng vui.

Tình cha vô bờ

Khi tôi chỉ mới chập chững biết đi, gia đình tôi đã gặp phải sóng gió, ba mẹ quyết định chia tay bởi tình cảm cả hai dành cho nhau đã hết. Tôi sống cùng mẹ và mỗi năm chỉ được gặp cha hai lần.