Đôi găng

Căn hộ bị xáo tung như một bãi chiến trường. 

– Bình tĩnh nào anh yêu. Có lẽ chúng ở trong tủ ấy.

– Để cho anh yên một chút nào – Người chồng vừa rút đầu ra khỏi tủ vừa hét lên – Anh đã kiếm trong tủ ít nhất mười lần rồi. Chắc chắn anh đã để quên chúng trong taxi. Anh còn nhớ đã đeo chúng lúc ra khỏi nhà Joseph mà.

– Có thể người lái taxi sẽ đem trả lại…

– Thật ngốc mới nghĩ như thế!

– Đồ đạc đánh rơi vẫn được đem trả lại đấy. Em đã từng đọc trên báo…

– Đó chỉ là tuyên truyền nhảm nhí. Họ chỉ muốn chúng ta tin rằng vẫn còn những người lương thiện. Anh thì không tin. Em đừng ảo tưởng nữa, tên lái xe sẽ không bao giờ mang trả đâu. Đơn giản là vì hắn ta đã ăn cắp chúng. Đồ vô lại! Bây giờ thì hắn có thể ra vẻ sang trọng bằng tiền của anh.

– Có thể anh ta đã nộp chúng cho văn phòng công ty taxi.

– Cứ cho là hắn đang làm thế đi, thế rồi sao nữa? Em nghĩ là bọn nhân viên văn phòng của cái công ty ấy không bao giờ đeo găng à? Anh đã tưởng tượng thấy cảnh tay giám đốc vui mừng vì bỗng nhiên có một đôi găng tay trên trời rơi xuống.

– Bình tĩnh đi anh yêu, anh sẽ bị lên cơn đau gan đấy. Lỡ anh để quên chúng ở nhà Joseph thì sao?

– Có thể là anh để quên chúng thật…. Anh biết rõ bạn anh, cái gia đình Joseph ấy. Bọn họ không bao giờ để cơ hội vuột mất. Chắc chắn bọn họ sẽ tặng cho ông nội, cái lão già lẩm cẩm chưa bao giờ dám mơ một đôi găng tay đẹp như thế!

– Nhưng… đó chỉ là giả thiết. Rất có thể anh đã để quên chúng trên taxi.

– Hừm!… Có thể lắm. Nếu thế thì mọi việc rõ như ban ngày. Chính Kazio đã lấy chúng. Hắn xuống xe trước anh và ngay lập tức chạy vắt giò lên cổ. Thậm chí không thèm chào tạm biệt anh nữa. Thật là một tên xảo trá! Đồ đểu giả! Chưa bao giờ anh tin hắn cả. Khi anh mua đôi găng đó, hắn tỏ ra ghen tị. Và hắn đã không bỏ lỡ ngay khi có cơ hội ăn cắp. Ngày mai anh sẽ không bắt tay hắn, và anh sẽ nói thẳng vào mặt hắn toàn bộ sự thật.

Có tiếng chuông cửa. Ngoài cửa là người gác dan với đôi găng trong tay.

– Của tôi đấy. Ông thấy chúng ở đâu vậy?

– Một người lái taxi đã mang chúng đến đây, anh ta thấy đôi găng tay trên xe.

– Ê! Nhưng sao ông biết đây là găng tay của tôi?

– Đơn giản là vì tối thứ bảy nào ông cũng về trễ, khi chúng tôi bắt đầu chơi bài.

Người gác dan đi rồi, người vợ mừng rỡ:

– Anh thấy chưa, em đã nói mà.

– Ngốc quá! Em không thấy cái cách lão ấy nhìn anh à? Lão ta biết tất, kể cả việc anh chơi bài mỗi tối thứ bảy. Rõ ràng hắn đến đây để do thám. Đồ giả dối! Hắn đã theo dõi kỹ càng xung quanh và không có gì có thể lọt khỏi mắt hắn. Ôi! Cái thời đại này thật kỳ quặc!

Người chạy cuối cùng

Phần thưởng cao quý nhất cho công sức lao động của một người không phải là những gì người ấy nhận được, mà chính là qua đó anh ta đã tự cảm nhận được mình đã trưởng thành như thế nào. – John Ruskin

Hãy suy nghĩ

Năm 1889, Rudyard Kipling – nhà văn được giải Nobel Văn học năm 1907, đã từng nhận một lá thư từ chối của hội đồng chấm thi San Francisco: “Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ông Kipling, nhưng quả thực ông không biết cách sử dụng tiếng Anh.”

Hai bát mì bò

Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù.

Phải, bạn có thể!

16 cuộc phẫu thuật sau tai nạn xe hơi đã làm Mitchell có một cơ thể bị phỏng hơn 60%, không thể nhấc dù chỉ là muỗng thức ăn, không thể quay số điện thoại hay đi vào nhà tắm mà không có người giúp.

Con bướm màu hồng

Năm bố học lớp 2 có một lần bố thấy một con bướm trong nhà bếp. Đấy không phải là lần đầu bố gặp một con ong, một con bướm hay một con chuồn chuồn bay lạc vào nhà.

Hai chiếc hộp

Ngày xửa ngày xưa, có hai ông cháu nhà kia sống nghèo khổ trong một túp lều, khó khăn lắm mới đủ cái ăn cái mặc. Đứa cháu thường hay tủi thân vì không có quần áo đẹp như bọn trẻ cùng xóm lại hay bị bọn chúng giễu cợt.

Nghệ thuật tha thứ

Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên.

Người bố tôi yêu quí và kính trọng

Báo chí phương Tây gọi Stephen Hawking là người của Thiên Niên kỷ. Ông là nhà khoa học nổi tiếng trong các nhà khoa học hiện nay, là cha đẻ của “Thuyết thời gian”.

Niềm tin của người luôn thất bại

Với Sparky, việc học rất quan trọng nhưng cũng là điều không tưởng. Bởi nó (tiêu) tất cả các môn ở lớp 8.