Tên trộm bánh quy

Một phụ nữ ngồi trong phòng đợi, trong nhiều giờ đằng đẵng trước chuyến bay. Cô cố tìm một quyển sách ưng ý nơi quầy sách, mua một hộp bánh và tìm nơi ngồi nghỉ.

Khi đắm mình trong từng trang sách thì tình cờ cô thấy, người đàn ông bên cạnh, trơ tráo biết mấy, lấy bánh từ chiếc hộp đặt giữa hai người. Để tránh cãi vã, cô đã cố làm ngơ.

Cô đọc sách, nhai bánh và sốt ruột xem đồng hồ. Trong khi hắn trơ tráo chén gần hết hộp bánh của cô. Từng phút trôi qua, cô càng giận tím mặt, "Nếu ta không tốt bụng, hắn đã bầm mặt."

Mỗi cái bánh cô lấy, hắn cũng lấy một cái, khi chỉ còn một cái, cô tự hỏi hắn sẽ làm gì. Với nụ cười trên môi, và cử chỉ gượng gạo, hắn lấy chiếc cuối cùng và bẻ đôi nó ra.

Đưa cho cô một nửa và ăn tiếp nửa kia,

Cô giật miếng bánh từ trên tay hắn và thầm nghĩ… “Thật trơ tráo và vô cùng khiếm nhã. Sao hắn chẳng hề tỏ chút hàm ơn!”

Chẳng muốn tìm hiểu khi cơn nóng giận lên cao, Cô thở phào khi chuyến bay được thông báo. Cô thu dọn đồ đạc và đi tới cửa vào, chẳng thèm ngoái nhìn tên trộm vô ơn.

Cô lên máy bay, và ngồi phịch xuống ghế, rồi tìm cuốn sách cô đọc đã gần xong. Cô lục túi xách của mình, và ồ lên kinh ngạc, Hộp bánh quy của cô, nằm ngay trước mắt.

“Nếu hộp bánh mình đây” -  cô kêu lên tuyệt vọng - “Thì ra những cái bánh kia là của ông ta và ông đã cố chia sẻ.”

Quá trễ để nói lời xin lỗi, cô nhận ra trong hối hận.

Rằng cô mới là người khiếm nhã, là tên ăn trộm vô ơn!

Hãy đối xử với người khác theo cách mà bạn muốn họ đối xử với bạn.

Điều nên làm

Đầu giờ học tuần sau, vị giáo sư hỏi có ai muốn kể lại cho cả lớp nghe câu chuyện của mình hay không. Dường như ông chờ đợi một phụ nữ xung phong trả lời. Thế nhưng, một cánh tay nam giới đã giơ lên. Anh ta trông có vẻ xúc động lắm.

Cho đi rồi sẽ nhận về

Khi đang làm công việc giới thiệu các ca khúc trên đài phát thanh ở Columbus, Ohio, tôi thường hay ghé vào một bệnh viện địa phương trên đường về nhà. Tôi vào các phòng bệnh để đọc Kinh Thánh cho các bệnh nhân nghe hoặc trò chuyện cùng họ.

Ông bố thất nghiệp

Tôi nhận được cú điện thoại ấy vào chiều muộn ngày thứ Sáu. Trong điện thoại, giọng người sếp của tôi đầy bí ẩn khi dặn tôi đến gặp ông vào sáng thứ.

Hãy suy nghĩ

Năm 1889, Rudyard Kipling – nhà văn được giải Nobel Văn học năm 1907, đã từng nhận một lá thư từ chối của hội đồng chấm thi San Francisco: “Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ông Kipling, nhưng quả thực ông không biết cách sử dụng tiếng Anh.”

Chẳng phải tất cả chúng ta đều thế sao?

Buổi chiều hôm ấy, vừa rửa xe xong, tôi đang đậu xe trước khu phố đi bộ và lau xe trong lúc chờ đón vợ tôi tan sở. Một gã lang thang đến gần chỗ tôi.

“Hành động” và “ý định”

Mùa đông năm 1990, tôi được mời lên thủ đô để xuất hiện trong một show nói chuyện trên truyền hình. Vào cuối ngày trước ngày thu hình, khi đang chạy xe về khách sạn tôi đã trông thấy một điều…

Tình yêu trong mắt trẻ thơ

Cách nhìn của trẻ em đối với câu hỏi: “Như thế nào là yêu?” tuy mộc mạc và ngây thơ nhưng xem ra rộng hơn, sâu sắc hơn người lớn. Chúng ta hãy xem qua một số câu các em trả lời phỏng vấn các chuyên gia tâm lý học.

Đừng bao giờ quên

Sự hiện hữu của bạn là món quà cho thế giới này. Bạn là duy nhất và không ai thay thế được bạn.

Tờ bạc năm trăm

Ông cho một tờ bạc năm trăm mới cứng. Chú bé lôi ra lôi vào, ngắm nghía nó hoài.