Thiên đường và Hỏa ngục

Một người cùng đi với con chó trên đường. Anh ta vui thích thưởng ngoạn phong cảnh, rồi bỗng nhiên anh ta ý thức được rằng mình đã chết.

Anh nhớ rằng anh đã chết và con chó đang đi bên cạnh anh đã chết nhiều năm trước đó. Anh ta tự hỏi không biết con đường này sẽ dẫn đưa anh tới đâu.

Sau một lát, anh tới một bức tường đá trắng dường như là cẩm thạch chạy dọc theo con đường. Ở đỉnh một ngọn đồi cao, bức tường được mở ra với một cái cổng tuyệt đẹp hình vòng cung trông như bằng ngọc trai, và con đường dẫn đến cái cổng trông giống như bằng vàng nguyên chất. Anh ta và con chó bước tới cái cổng, và khi đến gần hơn, anh thấy có một người ngồi sau một cái bàn giấy ở một bên.

Khi đã đến khá gần, anh gọi to, “Xin lỗi ông, tôi đang ở đâu?”

Người đàn ông trả lời, “Thưa ông, đây là Thiên Ðàng.”

“Tốt quá! Ông có nước uống không?, Du khách hỏi.

“Có chứ, mời ông bước vào, tôi sẽ cho người mang nước có đá lạnh tới ngay.”

Người đàn ông giơ tay làm hiệu và cái cổng bắt đầu mở ra.

Du khách hỏi trong khi chỉ con chó, “Bạn tôi cũng có thể vào được không?”

“Thưa ông, tôi rât tiếc, ở đây chúng tôi không chấp nhận thú vật nuôi trong nhà.”

Du khách suy nghĩ một lát rồi quay trở lại con đường và tiếp tục đi với con chó.

Sau một thời gian đi khá lâu, tại đỉnh của một ngọn đồi khác, du khách tới một con đường đất dẫn tới cổng của một nông trại, trông như chưa bao giờ đóng kín. Cũng không có hàng rào bao quanh.

Khi đến gần cổng, du khách thấy một người đàn ông ở bên trong, đang đứng tựa gốc cây và đọc sách.

Du khách kêu lên, “”Xin lỗi ông!, ông có nước uống không?”

“Có chứ, có bơm nước ở đàng kia, mời ông vào.”

Du khách chỉ con chó, “Thế còn bạn của tôi thì sao?”

“Ông sẽ thấy có một cái bát, bên cạnh cái bơm nước.”

Họ đi qua cái cổng, và đúng thế, có một cái bơm nước bằng tay kiểu cổ với một cái bát bên cạnh.

Du khách đổ đầy nước vào cái bát, uống một hơi dài rồi cho con chó uống.

Khi cả hai đã hết khát, du khách và con chó trở lại chỗ người đàn ông đang đứng tựa gốc cây.

Du khách hỏi, “Thưa ông nơi này được gọi là gì?”

Ông ấy trả lời, “Ðây là Thiên Ðàng.”

Du khách nói, “Thât là khó hiểu. Người đàn ông ở phía dưới kia cũng nói ở đó là Thiên Ðàng. ”

“À ông muốn nói cái chỗ có con đường bằng vàng và cái cổng bằng ngọc ấy hả ? Không phải đâu. Nơi đó là Hoả Ngục.”

“Ông không tức giận khi thấy họ dùng cái tên như thế sao?”

“Không đâu, chúng tôi sung sướng vì họ gạn lọc dùm chúng tôi những ai bỏ bạn bè thân thuộc của họ ở lại đàng sau.”

Nguồn sáng

Hơn năm năm qua, vào mỗi kỳ nghỉ cuối tuần, tôi đều lái xe đến thăm bà như một thói quen của mình và cũng đã hơn năm năm, bà tôi sống trong nỗi đau khổ triền miên.

Số phận hay bản lĩnh

Trong một trận đánh quan trọng chông lại đội quân hùng mạnh của kẻ thù với số lượng đông gấp bội, vị tướng cầm quân cảm nhận được sự lo lắng và cả sự sợ hãi ẩn chứa trên gương mặt và ánh mắt những người lính của mình...

Viên kim cương

Một doanh nhân mua được viên kim cương khổng lồ ở Nam Phi, kích thước của nó bằng lòng đỏ trứng gà. Người đàn ông rất buồn vì phát hiện ra một vết nứt bên trong viên đá quý này.

Lá thư của cha

Sáng nay cô giáo Đencati lại chơi, cha tôi nhận thấy tôi đã nói một câu vô lễ với mẹ tôi. Vì thế cha tôi răn tôi bằng lá thơ sau này, đọc rất cảm động.

Ông lão đánh cá

Nhà chúng tôi nằm đối diện ngay lối vào của bệnh viện John Hopkins. Cả gia đình chúng tôi sống ở tầng dưới và để dành phòng tầng trên cho các bệnh nhân thuê ở trọ.

Mảnh dĩa vỡ

Một ngày khi tôi khoảng chín tuổi, mẹ có chuyện phải vào thị trấn và giao tôi cho anh chị trông nom. Khi mẹ vừa đi, tôi chạy vào phòng ngủ của mẹ và mở tủ trang điểm.

Những tờ tiền cũ

Nhà nó nghèo, lại đông anh em, nên việc học tập của con cái cha mẹ nó cũng chẳng mặn mà lắm, cơm ăn ngày 3 bữa còn lo không nổi chứ nghĩ gì đến chuyện học hành...

Cha và con

Khi Mark lên năm tuổi thì cha mẹ anh ly dị. Anh ở với mẹ, còn cha thì gia nhập quân đội.

Thế nào là người có văn hoá?

Đưa dao kéo cho người khác, đầu dao đầu kéo hướng về phía mình.