Sự tích hoa hồng
Rất lâu trước kia, ở một vương quốc tận cuối phương trời xa phía bên kia khu rừng rậm rạp. Cuộc sống nơi đây vô cùng yên bình và hạnh phúc sau thời gian dài đấu tranh triền miên giành lại quyền tự do. Vị anh hùng đã đứng lên lãnh đạo nhân dân của vương quốc trong cuộc chiến đó đã được suy tôn lên làm vị vua đầu tiên của quốc gia này.
Nhưng sau khi kết thúc thời gian dài chinh chiến, người dân nơi đây chỉ biết an nhàn hưởng thái bình, sống chỉ lo cho lợi ích của bản thân. Không ngoại lệ, vị hoàng đế kia bị hào quang của quyền lực cùng địa vị làm mờ mắt, chỉ lo ngồi cao ăn chơi sa đọa, ông quên luôn cả việc chăm lo cho cuộc sống của dân chúng.
Bọn tham quan trong chiều vì muốn khiến nhà vua ngày càng bỏ bê triều chính, bọn chúng lập mưu đưa lên cho ông ta một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần và xúi giục ông lập người đó làm hoàng hậu.
Tuy nhiên, người thiếu nữ này không làm theo lời xúi bẩy của bọn quan tham, khi trở thành hoàng hậu, nàng luôn bên cạnh khuyên bảo nhà vua và giúp đỡ nhà vua chăm lo triều đình và quan tâm đến dân chúng. Vì vậy bọn tham quan vô cùng căm ghét nàng, dù vậy chúng cũng không thể làm gì được vì nhà vua vô cùng thương yêu nàng.
Đến một ngày kia, hoàng hậu sinh được một bé trai kháu khỉnh và đáng yêu. Có điều lạ là cơ thể của nó trong suốt như pha lê, có thể nhìn rõ từng mạch máu, đường gân và trái tim.
Nhân cơ hội này, lũ tham quan liền bên cạnh dèm pha nói hoàng hậu là phù thủy và truyền tin khắp nơi trong nước. Chịu áp lực nặng nề từ quân thần cùng người dân, nhà vua cuối cùng đã hạ lệnh phế truất ngôi vị hoàng hậu, và đuổi nàng cùng đứa bé trai kỳ lạ ra khỏi hoàng cung.
Hoàng hậu bất lực trước hoàn cảnh, nàng liền đem theo con nhỏ rời bỏ hoàng cung, trở thành một thường dân lang bạt. Nhưng nàng cùng con mình đi tới đâu cũng đều bị dân chúng chửi bới, xua đuổi thậm chí nàng còn bị đánh đập thậm tệ. Mặc dù vậy, nàng vẫn cố gắng bao bọc cho con trai khỏi mọi tổn thương từ bên ngoài.
Mang theo bao vết thương nặng nhẹ trên người, hoàng hậu bế theo con trai đi đến tận khu rừng già, sau đó vì kiệt sức mà ngã xuống. Nàng nhìn đứa con thơ mới ra đời chưa được bao lâu, dù biết mình không trụ được bao lâu, nhưng không biết làm thế nào, nàng đau đớn đưa tay vuốt ve con trai một chút rồi chết.
Mẹ chết, đứa bé bơ vơ giữa rừng già, nó đói nên khóc thét lên. Thượng đế trên trời nghe được tiếng khóc thương tâm của đứa trẻ, người động lòng bèn ngó xuống dưới trần gian. Gặp cảnh tượng đó, người vô cùng tức giận trước lòng dạ độc ác của người dân nơi vương quốc đó. Vì thế ngài liền sai người xuống đưa đứa trẻ đáng thương vào tận rừng sâu và nuôi nó lớn trong tình thương của thiên nhiên và muôn loài.
Thượng đế sau đó còn ban xuống vương quốc kia lời nguyền làm cho toàn dân đều bị mọc gai nhọn khắp người để cả đời không ai gần gũi được với ai cho đến khi họ biết yêu thương lẫn nhau.
Từ ngày đó, tại vương quốc này, từ nhà vua cho tới tôi tớ, cùng toàn bộ dân chúng đều mang trên mình một lớp gai sắc nhọn. Nhưng dù vậy bọn họ vẫn cứ sống ích kỉ như trước, vì lợi ích của bản thân mà bằng lòng trả giá và chấp nhận sự cô đơn ám ảnh suốt đời.
Không lâu sau đó, một quốc gia láng giềng nghe được tin rằng vương quốc này đang dần yếu thế, liền đem quân đội tới xâm lược. Quân địch tràn vào vương quốc, nhưng toàn dân không ai dám đứng ra bảo vệ quốc gia của mình, mỗi người đều lo sợ mà trốn tránh nghĩa vụ của một công dân.
Nhà vua tuổi cũng đã cao, sức khỏe cũng yếu, nhưng vì bị đám bầy tôi ham sống sợ chết dùng áp lực đẩy ra nơi chiến trường. Không địch nổi sức mạnh to lớn của quân địch, nhà vua nhanh chóng thất bại. Khi ông ta trở lại cung điện mới hay tin lũ bầy tôi của mình đã đem hoàng thành dâng không cho giặc.
Quá tức giận, nhà vua liều mình công thành nhưng sau cùng vẫn thất bại, không những thế, ông ta còn bị trúng một mũi tên tẩm thuốc độc. May mắn là một đám quân trong thành đã liều mình cứu nhà vua ra khỏi cơn mưa tên rồi hộ tống ông chạy trốn vào tận rừng hoang.
Nhìn cảnh đám tàn quân kẻ chết người bị thương la liệt chung quanh, lúc này nhà vua mới nhớ tới vị hoàng hậu của mình, ông vô cùng hối hận vì khi trước đã không nghe lời khuyên răn của vợ. Rồi ông lại nhớ tới đứa con trai đáng thương đã bị ông bỏ rơi khi trước. Sau đó nhà vua đổ bệnh vì vết thương trở nặng.
Quân địch vẫn một mực vây khốn ngoài bìa rừng, bên trong thì đám binh sĩ còn lại quyết tử thủ, nhất định không chịu thỏa hiệp với quân thù. Cùng lúc đó, nhà vua cũng tích cực lập chiến khu trong rừng để luyện binh dàn trận.
Thời gian qua đi, người dân chịu sự áp bức bóc lột khắc nghiệt của quân xâm lược, đồng thời nghe đồn về quốc gia huyền bí tận sâu trong khu rừng kia. Họ bắt đầu trốn vào rừng.
Tất nhiên phía quân xâm lược cũng không để yên, chúng phái người trà trộn vào đám người vào rừng làm gián điệp. Nhưng kế hoạch của bọn họ không thể thành công vì trên người họ không có lớp gai cứng như người dân bản xứ nơi này.
Nhờ việc này, mọi người đã biết đoàn kết cùng nhau biến khuyết điểm trên người mình thành ưu điểm, lấy nó chống lại đám quân xâm lược độc ác.
Nhà vua sau khi xây dựng được một đội quân hùng hậu, ông ta bắt đầu dẫn quân trở về chuẩn bị cuộc chiến giành lại quê hương đất nước của mình. Nhờ toàn dân đoàn kết, cuộc chiến kết thúc và họ thành công đánh đuổi được quân xâm lược, lấy lại được thành trì của mình.
Nhưng có một điều không may xảy ra, trong cuộc đối đầu cuối cùng, nhà vua vô tình bị thương. Tuổi cao sức yếu, lại lao lực trong cuộc chiến dài, nhà vua bệnh ngày càng nặng. Dân chúng còn chưa kịp vui mừng vì giành lại được vương quốc đã lại mang trong lòng nỗi buồn phiền về bệnh tình của nhà vua.
Ngày kia, biết bản thân sắp chết, nhà vua trong cơn sốt mê man đã thốt lên:
– “Ta chết không hối hận, nhưng chao ôi, ta thật muốn một lần ôm lấy đứa con mà ta chưa từng biết mặt…”
Cùng thời điểm đó, bên ngoài thành xuất hiện một người thầy thuốc nói rằng hắn có thể chữ hết bệnh cho nhà vua. Vì vậy lính canh vội vã mở cổng thành đón người thầy thuốc đó vào.
Hắn tự xưng là thầy thuốc, trên người mặc một tấm vải thô lớn, che kín cơ thể, cũng không để ai nhìn thấy mặt mình. Lúc đến gần bên giường bệnh, hắn đứng lặng im thật lâu nhìn nhà vua mà không nói một lời.
Nhưng khi nhà vua vô tình gọi con trai trong cơn mê man, người thầy thuốc nghe được mà rơi lệ. Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má đã hằn dấu vết thời gian của nhà vua, khiến ông ta thức tỉnh. Nhà vua mở mắt và nhìn người đang đứng bên cạnh mình, ông đưa bàn tay già đã nhăn nheo lên với, người thầy thuốc lập tức nắm chặt tay ông, quỳ xuống và thưa:
– “Phụ vương, là con đây!”
Người thầy thuốc bỏ xuống tấm vải thô, lộ ra một cơ thể trong suốt như pha lê. Vì muốn chữa bệnh cho cha mình, chàng hoàng tử ôm ông thật chặt trong lòng, những gai nhọn đâm thật sâu vào người chàng. Máu chàng theo những vết đâm chảy ra, thấm đẫm cơ thể nhà vua. Lạ thay, khi máu chàng thấm vào cơ thể nhà vua thì ông cảm thấy mình khỏe lại rất nhiều. Lạ hơn nữa là lớp gai nhọn bấy lâu mọc trên người nhà vua cũng theo những giọt máu của chàng hoàng tử mà biến mất.
Chàng hoàng tử không dừng lại ở đó, sau khi đặt nhà vua lại giường nghỉ ngơi, chàng tiến lại ôm những người đứng gần mình và nói rằng:
– “Hãy yêu thương nhau. Dù cho hình phạt của Thượng đế nặng nề thế nào, chỉ cần chúng ta thật lòng thương yêu nhau, mọi thứ sẽ được hóa giải”.
Chàng hoàng tử đi khắp nơi trong thành, ôm hết người này đến người khác. Nhưng cứ mỗi một người khỏe lại thì chàng lại yếu dần đi, rồi sau đó kiệt sức, chàng ngã xuống bên đường. Dù cho cơ thể đã mệt mỏi nhưng chàng hoàng tử vẫn dang rộng cánh tay và kêu gọi mọi người đến bên mình mà chia cho họ sự sống.
Hành động của chàng hoàng tử khiến mọi người vô cùng cảm động, họ nức nở khóc trước tấm lòng bao la của chàng. Những người vẫn còn mang bệnh, họ cùng nhau quỳ xuống bên chàng mà rằng:
– “Hoàng tử xin người không thể lao lực thêm nữa. Chúng tôi nguyện mang lớp gai này suốt đời để chàng vẫn sống cạnh chúng tôi”.
Khi tiếng hô vang vừa dứt, bỗng nhiên có tiếng nhạc vang lên trong không trung rộng lớn kia, Thượng đế phán:
– “May thay! Các ngươi cuối cùng đã hiểu được tình thương yêu chân thành, bỏ đi được lòng ích kỷ và tị hiềm của bản thân. Yêu thương chân thành nhất chính là dám hy sinh cả sinh mạng bản thân cho đồng loại”.
Cùng với âm thanh đang tan dần vào không gian, những lớp gai còn lại theo đó mà biến mất.
Mọi người vui mừng nhìn lại chàng hoàng tử thì phát hiện ra chàng đã nhắm nghiền mắt lại, lời thì thầm hiền hòa sau cùng mà chàng muốn nói với mọi người:
– “Hạnh phúc chính là cùng nhau chung sống cho ngày hôm nay. Còn yêu thương là chúng ta phải biết cách sống để cùng nhau có được ngày mai. Hỡi những người bạn thân yêu, mọi người nên nhớ, hạnh phúc không phải của riêng, hạnh phúc chỉ đến khi ta biết yêu thương mọi người và biết chia sẻ yêu thương đó…”
Dứt lời, chàng cũng trút hơi thở cuối cùng. Ngay ngày hôm sau, nhà vua cùng với toàn dân đưa thi thể của hoàng tử về với đất mẹ thiêng liêng ngay bên mép khu rừng nọ. Bất ngờ thay, khi xác của chàng vừa được chôn xuống, từ trong rừng, chim muông, cầm thú ào ào kéo tới vây quanh mộ chàng. Chúng ở đó, tuyệt đối im lặng và buồn bã.
Vào một năm sau ngày chàng hoàng tử mất, trên ngôi mộ của chàng cũng như những khu vực xung quanh đó mọc lên những bông hoa có màu đỏ tươi như máu, thân cây có rất nhiều gai nhọn. Và người ta cho rằng đó chính là sự kết tinh tình thương của hoàng tử, nhắc nhở cho đời sau bài học sâu sắc nhất về tình yêu thương và cả hạnh phúc trong cuộc sống.
Người ta đặt cho loài hoa đó cái tên rất đẹp, hoa Hồng. Và cho đến tận bây giờ, dù có nhiều màu sắc khác nhau nhưng hoa Hồng vẫn luôn là biểu tượng của tình thương yêu.