Ai sẽ là người công nhận ta?

Có lần, một cụ già tìm đến Dante Gabriel Rossetti - một nhà thơ và là một họa sĩ nổi tiếng thời bấy giờ của thế kỷ 19 - để xin lời khuyên. Cụ mang theo một tập tranh nhờ Rossetti nhận xét xem chúng có đẹp hay ít ra có biểu hiện gì của một tài năng tiềm tàng hay không. Rossetti nhìn ngắm thật cẩn thận. Ngay từ đầu, ông đã biết chúng không có giá trị gì và cũng chẳng thể hiện chút tài năng hội họa nào. Tuy nhiên, vốn là một người nhân hậu, Rossetti nhẹ nhàng nói với cụ già rằng bức tranh không có gì đặc biệt, rằng ông rất lấy làm tiếc nhưng không thể nói dối.

Cụ già dù thất vọng nhưng vẫn vui vẻ. Cụ xin lỗi đã làm mất thì giờ của ông nhưng cụ cũng muốn ông xem qua vài bức tranh nữa - nói là của một sinh viên trọ nhà cụ vẽ. Khi cầm tập tranh thứ hai trên tay, giọng Rossetti đột nhiên trở nên sôi nổi:

- Những bức vẽ này có ý tưởng rất độc đáo. Anh chàng sinh viên này có tài năng thật sự, anh ta nên được bồi dưỡng và khuyến khích để trở thành một họa sĩ chuyên nghiệp. Anh ta sẽ có một tương lai nếu quyết tâm đi đến tận cùng.

Chợt cảm thấy cụ già vô cùng xúc động, Rossetti hỏi:

- Người họa sĩ trẻ này là ai vậy? Là con trai của cụ à?

- Không. - Cụ già buồn bã đáp. - Những bức trước là của con trai tôi, còn những bức sau là những bức vẽ của tôi cách đây 40 năm. Giá mà lúc đó tôi nghe được những lời khen ngợi, động viên như thế này! Như ông thấy đấy, tôi đã mau chóng bỏ cuộc vì không nhận được sự khuyến khích, công nhận nào, vì tôi đã chẳng đi hỏi ai.

Rosseti im lặng hồi lâu và nói với cụ già:

- Sẽ có những lúc trong cuộc sống cũng chẳng có một ai để chia sẻ động viên cả. Nếu ai cũng đợi chờ đến một ngày có ai đó sẽ làm mình khác đi, ai đó sẽ nâng mình lên, và ai đó sẽ làm cuộc sống mình thay đổi và ý nghĩa hơn? Sẽ không có nhiều người như vậy đâu. Tốt hơn là chính mình phải tự nhận ra điều gì có thể làm được, điều gì là ý nghĩa và tự mình quyết tâm theo đuổi. Chính bản thân mình và cuộc sống sẽ công nhận chúng ta.

Là cậu, luôn cạnh tớ

Cậu vẫn ở đấy. Lặng thầm chờ tớ nơi cuối con đường, chỉ đơn giản là đón tớ về sau những va vấp của cuộc đời.

Khoác lấy cánh tay tôi

Cách đây nhiều năm, Harry chông tôi trở vê nhà muộn sau một chuyến đi công tác.

Đường đua của niềm tin

Thủ đô Mexico một buổi tối mùa đông năm 1968. Đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút...

Học làm người

Đại sư Tinh Vân có một người đệ tử, sau khi tốt nghiệp đại học liền học thạc sĩ, rồi học lên tiến sĩ, sau nhiều năm đèn sách cuối cùng cũng đã hoàn thành luận án tiến sĩ nên vô cùng mừng vui.

Khoảng lặng

Một buổi sáng, tôi thức dậy với một tâm trạng thật nặng nề và chán nản, cuộc sống dường như chẳng dành cho tôi chút ưu ái nào. Sao tôi cứ phải gặp hết điều không may này đến điều không may khác.

Gượng cười để bước đi

Trong mỗi chúng ta có ai đã từng gượng cười trước mặt người khác chưa?!?

Cánh cửa mới

Cách đây, hàng thế kỷ, tại một đất nước nọ có một họa sĩ. Anh muốn tạo ra một bức tranh thực sự tuyệt vời có thể tỏa ra sự thiêng liêng, một bức tranh về một gương mặt có ánh mắt tỏa ra sự bình yên vô hạn.

Học cách để tha thứ

Biết tha thứ cho những người làm ta đau đớn sẽ mang lại một cảm giác yên bình mà ta không thể có được khi ôm riết lấy mối hận thù. Ngoài ra, tha thứ còn làm ta khoẻ mạnh hơn cả về thể chất lẫn tinh thần.

Khung cửa lấp lánh

Có cậu bé nọ sống trong một nông trại xa xôi hẻo lánh. Mỗi sáng, cậu phải thức dậy trước lúc mặt trời mọc để phụ giúp việc lặt vặt. Đến chiều, cậu lại ra khỏi nhà để làm việc suốt buổi tối...