Bác mái mơ và đàn con

Bác Mái Mơ dẫn đàn con ra vườn kiếm ăn. Được ra vườn, đàn gà con túa ra khắp các bụi chuối, các khóm dong riềng, các gốc cây. Tiếng “Tích, tích” đầy cả khu vườn. Bác Mái Mơ vừa bới đất tìm mồi, vừa nhanh mắt nhìn đàn con và luôn luôn phát tín hiệu “Cục, cục, cục,...” để đàn con không bị lạc.

Bỗng bác Mái Mơ tìm được món mồi ngon. Bác bới lật lớp rơm mỏng, một ổ trứng kiến trắng muốt, béo ngậy hiện ra. Bác Mái Mơ phấn khởi gọi:

- Cục ! Cục ! Cục ! Các con ơi. Có ổ trứng kiến. Các con về đây, mau lên !

Đàn gà con từ bốn phía chạy về. Bác Mái Mơ đứng ra phía ngoài, sung sướng nhìn đàn con đang chụm đầu trong bữa ăn ngon. Chỉ một loáng, ổ trứng kiến béo ngậy đã hết veo.

Bỗng Nhiếp Vàng nói:

- Ơ ! Thế mình ăn hết cả phần mẹ à ?

Tất cả sững lại, nghển cái mỏ tí xíu lên, mắt ngơ ngác, ân hận.

Bác Mái Mơ âu yếm:

- Các con ăn ngon là mẹ vui rồi. Mẹ sẽ ăn sau.

Nhiếp Nâu nảy ra sáng kiến:

- Chúng mình đi kiếm mồi đem về cho mẹ.

- Đúng rồi ! Đúng rồi !

- Hay quá ! Hay quá !

Thế là cả đoàn Nhiếp con lại tỏa đi khắp vườn. Ai cũng mải miết để cố tìm mồi cho mẹ.

Bác Mái Mơ sung sướng, vừa bới đất tìm mồi, vừa đảo mắt nhìn các con. Bác luôn phát tín hiệu “Cục, cục, cục,...” để các con không đi quá xa và không bị lạc.

Tiếng đàn Nhiếp con “tích, tích, tích” rộn rã cả khu vườn râm mát.

Bảo vệ như thế là rất tốt

Đơn vị bảo vệ Bác Hồ ở chiến khu có thêm một chiến sĩ mới. Đó là Lí Phúc Nha, người dân tộc Sán Chỉ.

Bé và chim chích bông

Buổi sáng, Bé dậy sớm, ngồi học bài. Dậy sớm học bài là một thói quen tốt. Nhưng phải cố gắng lắm mới có được thói quen ấy. Rét ghê. Thế mà Bé vùng dậy, chui ra được khỏi cái chăn ấm. Bé ngồi học bài.

Rất nhiều mặt trăng

Ở vương quốc nọ có một cô bé xinh xinh chừng năm, sáu tuổi. Bé xíu như vậy, nhưng cô lại là công chúa. Một lần, công chúa ốm nặng. Nhà vua rất lo lắng. Ngài hứa tặng cô con gái bé nhỏ bất kì thứ gì cô muốn, miễn là cô khỏi bệnh.

Người thợ săn và con dê núi

Đã ba lần ông Bỉnh nhìn thấy con dê núi. Lần thứ nhất vào lúc sẩm tối. Ông vừa lội qua con suối, chợt nghe thấy tiếng động ông vội ngước lên...

Bác Hồ là thế đấy

Thời chống Mỹ, một buổi trưa, Hồ Chủ tịch đang chuẩn bị nằm nghỉ thì cần vụ vào báo cáo là Bác có khách. Khách là một cụ già ở Hưng Yên. Cùng đi với cụ có một vị lãnh đạo tỉnh. Trên xe còn có một thùng cá khá nặng.

Chiếc áo len

Năm nay, mùa đông đến sớm. Gió thổi từng cơn lạnh buốt. Đã hơn một tuần nay, Lan thấy Hòa có chiếc áo len màu vàng thật đẹp. Áo có dây kéo ở giữa, lại có cả mũ để đội khi gió lạnh hoặc mưa lất phất. Lan đã mặt thử, ấm ơi là ấm.

Nhà buôn và thợ cắt tóc

Ngày xửa ngày xưa, có một nhà buôn nọ rất giàu có và tử tế. Thế nhưng, do một sự cố đáng tiếc, ông ta bị mất tất cả gia sản và trở nên nghèo khổ. Kể từ đó, không còn ai muốn làm bạn với ông ta nữa..

Người ăn xin

Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ăn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt tôi. Đôi mắt ông lão đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại…

Mai Lan Phương luyện nhãn lực

Mai Lan Phương là diễn viên kinh kịch nổi tiếng Trung Quốc. Thuở nhỏ, Mai Lan Phương rất yếu ớt, ông còn bị cận thị nhẹ, hai mí mắt sụp xuống, hễ ra gió là chảy nước mắt, nhìn hai mắt ông rất dại, chứ không được tinh nhanh như những đứa trẻ khác...