Bác Mái Mơ dẫn đàn con ra vườn kiếm ăn. Được ra vườn, đàn gà con túa ra khắp các bụi chuối, các khóm dong riềng, các gốc cây. Tiếng “Tích, tích” đầy cả khu vườn. Bác Mái Mơ vừa bới đất tìm mồi, vừa nhanh mắt nhìn đàn con và luôn luôn phát tín hiệu “Cục, cục, cục,...” để đàn con không bị lạc.
Bỗng bác Mái Mơ tìm được món mồi ngon. Bác bới lật lớp rơm mỏng, một ổ trứng kiến trắng muốt, béo ngậy hiện ra. Bác Mái Mơ phấn khởi gọi:
- Cục ! Cục ! Cục ! Các con ơi. Có ổ trứng kiến. Các con về đây, mau lên !
Đàn gà con từ bốn phía chạy về. Bác Mái Mơ đứng ra phía ngoài, sung sướng nhìn đàn con đang chụm đầu trong bữa ăn ngon. Chỉ một loáng, ổ trứng kiến béo ngậy đã hết veo.
Bỗng Nhiếp Vàng nói:
- Ơ ! Thế mình ăn hết cả phần mẹ à ?
Tất cả sững lại, nghển cái mỏ tí xíu lên, mắt ngơ ngác, ân hận.
Bác Mái Mơ âu yếm:
- Các con ăn ngon là mẹ vui rồi. Mẹ sẽ ăn sau.
Nhiếp Nâu nảy ra sáng kiến:
- Chúng mình đi kiếm mồi đem về cho mẹ.
- Đúng rồi ! Đúng rồi !
- Hay quá ! Hay quá !
Thế là cả đoàn Nhiếp con lại tỏa đi khắp vườn. Ai cũng mải miết để cố tìm mồi cho mẹ.
Bác Mái Mơ sung sướng, vừa bới đất tìm mồi, vừa đảo mắt nhìn các con. Bác luôn phát tín hiệu “Cục, cục, cục,...” để các con không đi quá xa và không bị lạc.
Tiếng đàn Nhiếp con “tích, tích, tích” rộn rã cả khu vườn râm mát.