Bác mái mơ và đàn con

Bác Mái Mơ dẫn đàn con ra vườn kiếm ăn. Được ra vườn, đàn gà con túa ra khắp các bụi chuối, các khóm dong riềng, các gốc cây. Tiếng “Tích, tích” đầy cả khu vườn. Bác Mái Mơ vừa bới đất tìm mồi, vừa nhanh mắt nhìn đàn con và luôn luôn phát tín hiệu “Cục, cục, cục,...” để đàn con không bị lạc.

Bỗng bác Mái Mơ tìm được món mồi ngon. Bác bới lật lớp rơm mỏng, một ổ trứng kiến trắng muốt, béo ngậy hiện ra. Bác Mái Mơ phấn khởi gọi:

- Cục ! Cục ! Cục ! Các con ơi. Có ổ trứng kiến. Các con về đây, mau lên !

Đàn gà con từ bốn phía chạy về. Bác Mái Mơ đứng ra phía ngoài, sung sướng nhìn đàn con đang chụm đầu trong bữa ăn ngon. Chỉ một loáng, ổ trứng kiến béo ngậy đã hết veo.

Bỗng Nhiếp Vàng nói:

- Ơ ! Thế mình ăn hết cả phần mẹ à ?

Tất cả sững lại, nghển cái mỏ tí xíu lên, mắt ngơ ngác, ân hận.

Bác Mái Mơ âu yếm:

- Các con ăn ngon là mẹ vui rồi. Mẹ sẽ ăn sau.

Nhiếp Nâu nảy ra sáng kiến:

- Chúng mình đi kiếm mồi đem về cho mẹ.

- Đúng rồi ! Đúng rồi !

- Hay quá ! Hay quá !

Thế là cả đoàn Nhiếp con lại tỏa đi khắp vườn. Ai cũng mải miết để cố tìm mồi cho mẹ.

Bác Mái Mơ sung sướng, vừa bới đất tìm mồi, vừa đảo mắt nhìn các con. Bác luôn phát tín hiệu “Cục, cục, cục,...” để các con không đi quá xa và không bị lạc.

Tiếng đàn Nhiếp con “tích, tích, tích” rộn rã cả khu vườn râm mát.

Chuyến du lịch của chú Gà Trống Choai

Có một chú gà trống choai có chiếc mào màu đỏ với cái đuôi vểnh lên rất hùng dũng. Chú rất thích đi du lịch. Chú rất mong được nhìn thấy biển vì vậy chú lên kế hoạch đi du lịch ra biển.

Cứ gọi tôi là Ba như ngày trước

Ở phố Ngõ Nghè (Hải Phòng) có một ông già mù cả hai mắt tên là Thuyết. Hồi còn trẻ, ông làm thủy thủ [1] trên nhiều tàu buôn nước ngoài, về sau ông làm công trong một hiệu ảnh bên Pháp.

Người viết truyện thật thà

Nhà văn Pháp nổi tiếng Ban-dắc và vợ được mời đi dự tiệc. Lúc sắp lên xe, ông bảo vợ: Anh không muốn ngồi ăn lâu, nhưng chưa biết nên nói thế nào đây.

Nhà bác học không ngừng học

Đác – uyn là nhà bác học nổi tiếng trên thế giới. Ông còn rất ham học. Vào một đêm giá lạnh, mọi người đã say ngủ. Con ông chợt thức giấc và thấy phòng cha vẫn còn sáng ánh đèn.

Lạc đàn

Nhà Kiến ở ven sông, sâu trong một hẻm đá. Thật đông và vui. Hằng ngày, theo chân Kiến chúa, cả đàn rời tổ từ sáng sớm để tìm kiếm thức ăn. Dòng họ Kiến sống vốn có kỉ luật nên đi đâu cũng thành đàn thành lũ.

Ếch Sộp du xuân

Ếch Sộp được sinh ra và lớn lên trong một vũng lầy. ở đó lúc nào cũng sẵn ruồi muỗi, sâu bọ cho nó mặc sức nhấm nháp. Sau khi đã no chán, chú ta vác cái bụng phình trương lên bờ ngồi sưởi nắng...

Vị giáo sư thông thái

Giáo sư Tạ Quang Bửu quê ở huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Thuở nhỏ, cậu bé Bửu học ở Quảng Nam. Năm 1917, phủ Tam Kỳ mở kì thi cho học sinh lên bảy, thi cả Hán văn, Toán học lẫn Việt văn.

Mai Lan Phương luyện nhãn lực

Mai Lan Phương là diễn viên kinh kịch nổi tiếng Trung Quốc. Thuở nhỏ, Mai Lan Phương rất yếu ớt, ông còn bị cận thị nhẹ, hai mí mắt sụp xuống, hễ ra gió là chảy nước mắt, nhìn hai mắt ông rất dại, chứ không được tinh nhanh như những đứa trẻ khác...

Nhân cách quý hơn tiền bạc

Mạc Đĩnh Chi (1272 -1346) quê ở huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương, thi đỗ Trạng nguyên năm 1304. Mạc Đĩnh Chi làm quan trải qua ba triều nhà Trần. Ông thông minh, giỏi thơ văn và có tài đối đáp rất sắc bén.