Bác sĩ Gõ Kiến

Bác sĩ Gõ Kiến là bạn của núi rừng. Bác sĩ đi đến đâu cũng râm ran tiếng chào hỏi.

Vợ chồng nhà Sói mấy hôm nay mất ngủ vì Sói chồng đau răng. Lợi Sói sưng vù, không ăn uống gì được, suốt ngày há miệng rên hừ hừ. Đau quá, giữa đêm khuya Sói vợ mời bác sĩ Gõ Kiến đến chữa bệnh.

Không quản đêm tối, trời lạnh, bác sĩ Gõ Kiến đến ngay. Bác sĩ Gõ Kiến kiên trì khêu từng miếng thịt nhỏ xíu giắt sâu trong răng Sói chồng. Từ miệng Sói chồng, phả ra mùi hôi nồng nặc. Bác sĩ Gõ Kiến bôi thuốc vào chân răng Sói, thuốc ngấm đến đâu, cơn đau dịu đến đấy.

Sói chồng ngậm được miệng, hết đau, không rên hừ hừ nữa. Sói chồng nháy mắt cho Sói vợ, lập tức cửa hang đóng sập. Sói chồng cất giọng ồm ồm:

– Ngươi đã chữa cho ta khỏi bệnh, tốt lắm! Phần thưởng của ta là mi được làm bữa ăn lót dạ cho ta. Ba hôm nay ta không ăn gì rồi. Ngươi bằng lòng chứ!

– Rất bằng lòng!

– Ờ được, nhưng sao ngươi cứ nhìn ta trừng trừng thế, không sợ à?

– Không sợ, nhưng chỉ lo thôi! Nhìn vào mắt ông, biết ngay ông đang mắc bệnh hiểm nghèo, nguy hiểm đến tính mạng đấy!

Sói chồng sợ xanh mặt:

– Nguy hiểm đến tính mạng? Ngươi không đùa chứ?

– Ta không biết đùa?

Sói chồng sụp xuống chân bác sĩ Gõ Kiến, van lơn:

– Ồ, bác sĩ Gõ Kiến đáng kính, bác sĩ không biết đùa nhưng tôi lại thích đùa. Tôi nói đùa bác sĩ một chút cho vui đấy thôi chứ không có bữa ăn lót dạ nào đâu. Bác sĩ lại chữa bệnh cho tôi chứ? Vợ của ta đâu, mau mở cửa ra cho thoáng để bác sĩ khám bệnh cho ta nào

– Bệnh của ngươi nguy hiểm lắm, không có thuốc nào chữa được, ta cũng dành bó tay. Đó là bệnh tráo trở, độc ác, đang ở thời kì phát bệnh nặng.

Nói đoạn bác sĩ bay thẳng. Vợ chồng nhà Sói tức giận sùi bọt mép, mắt trợn ngược nằm vật ra giường. Căn bệnh độc ác, nham hiểm đang lên cơn hành hạ vợ chồng nhà Sói.

Cái gì quý nhất?

Một hôm, trên đường đi học về, Hùng, Quý và Nam trao đổi với nhau xem ở trên đời này, cái gì quý nhất.

Anh hùng Kim Đồng

Anh hùng Kim Đồng (tên thật là Nông Văn Dền) sinh năm 1928, dân tộc Nùng, tại bản Nà Mạ, xã Trường Hà, huyện Hà Quảng, tỉnh Cao Bằng. Khi hy sinh, Kim Đồng là đội trưởng Đội Nhi đồng Cứu quốc...

Bát chè sẻ đôi

Đồng chí liên lạc đưa công văn 10 giờ đêm mới đến. Bác gọi mang ra một bát, một thìa con. Rồi Bác đem bát chè đậu đen, đường phèn, mà anh em phục vụ vừa mang lên, xẻ một nửa cho đồng chí liên lạc.

Cô con gái út của ông mặt trời

Ông mặt trời có rất nhiều con nhưng chỉ có một cô con gái duy nhất là Út Trăng xinh đẹp, bé bỏng.

Hai bàn tay

 Năm 1911, năm ấy Bác còn trẻ lắm mới khoảng 21 tuổi. Một hôm anh Ba - tên của Bác hồi ấy, cùng một người bạn đi dạo khắp thành phố Sài Gòn, rồi bỗng đột nhiên anh Ba hỏi người bạn cùng đi: Anh Lê, anh có yêu nước không ?

Cậu bé và ông già cho thuê sách

Một buổi trưa… vào giờ tan tầm, bác thợ sửa xe đạp đầu phố thấy một cậu bé đạp xe đi tới đi lui mấy lần.

Cây phượng già

Tối thứ bảy, trăng sáng vằng vặc. Như thường lệ, lủ trẻ xóm Đông lại tụ tập ở gốc phượng già đầu xóm để nô đùa. Hơn bảy giờ, cả hội đã đủ mặt, chỉ thiếu Hùng.

Hai lần bàn học tưng hửng

Bàn Học biêt thừa là cái bút ấy của một chú học viên bổ túc bỏ quên tối qua. Cô cậu nào thấy nó đẹp, nhận vơ là của mình thì… Bàn Học sẽ kêu thật to cho bẽ mặt. Sẽ biết tay nhau.

Bình nước và con cá vàng

I-ren Giô-li-ô Quy-ri sinh ra trong một gia đình khoa học. Mẹ bà là Ma-ri Quy-ri hai lần được Giải thưởng Nô-ben (1903, 1911). Bố của bà là Pi-e Quy-ri, được Giải thưởng Nô-ben năm 1903 cùng với vợ.