Cái cò đi đón cơn mưa

Một hôm, Cò Trắng đang tha thẩn bên bãi sống thì gặp đàn Kiến cỏ. Ơ kìa, sao Kiến lại kéo nhau chạy ngược vào trong đê thế? Cò ngơ ngác hỏi một chị Kiến đang khênh bọc trứng tướng:

– Nhà chị đi đâu mà vội thế này?

Chị Kiến vừa chạy vừa nói:

– Sắp mưa bão, lụt đến nơi rồi.

Cò lạ quá:

– Sao nhà chị biết?

Chị Kiến đành phải đứng dừng chân giảng giải cho Cò:

– Thế nhà anh không thấy rễ cây si trắng nhợt cả ra rồi ư? Mà hễ trong người tôi khó thở là y như sắp có mưa to. – Nói xong, Kiến chạy tiếp.

Cò ngửa cổ lên nhìn trời. Mây cao thẳm. Nhưng từ phía biển Đông, một vệt đen đặc, kéo dài đang nhích dần lên. Gió se se mang hơi lạnh gai gai. Cò mang máng nhớ ra, hình như có ai đã nói cho mình biết rồi thì phải. Chuyện gì ấy, nó giông giống thế này. Cò chớp mắt, bước theo chị Kiến:

– Nhà chị định về đâu, cho tôi theo với!

– Chúng tôi đi tìm nơi cao.

– Nơi cao là ở đâu?

– Trên tít ngọn cây ấy.

– À, thế thì tôi sẽ đi sau.

Nói đoạn, Cò đủng đỉnh đi nhặt tép. Không ngờ, bão ập tới nhanh quá. Từng cơn gió xoay quay tít trên bãi sông và gào lên như bị ai đánh. Bấy giờ, Cò mới hốt hoảng hướng về phía cây cao mà bay. Nhưng khó quá, cánh Cò vừa rộng, vừa mảnh. Thân Cò nhẹ bẫng như nắm bông. Vì thế nên gió đã cuốn Cò và ném xuống mặt nước. May sao, Cò giạt vào được một bụi tre. Trong con rét run và sợ hãi, Cò bỗng nhớ ra bài học đã quên. Đó là bài học mà thấy giáo Cò Lửa giảng đã lâu rằng:

– “Khi thấy có gió lạnh heo heo và mây đen đùn đến thì phải tìm ngay nơi ẩn nấp”.

Cò lại nhớ tới chị Kiến tốt bụng, biết lo xa, đã mách bảo mà Cò không chịu nghe.

Từ đấy, Cò trắng chăm học hơn.

Và về sau này, cứ trước cơn bão nào cũng thế, trên cánh đồng quê đã vắng tanh ngắt cánh cò…

Để ta xuống

Lần đầu tiên Ngụy Vương gặp Tôn Tẫn, rất muốn thử tài của ông. Sau khi đã yên vị trên ghế, Ngụy Vương nói với quần thần: Hôm nay, ta ngồi trên điện để xem trong các khanh, ai có thể làm ta phải đi xuống...

Lulu không chịu dậy

Ngày mai là một ngày rất quan trọng, ảo thuật gia nổi tiếng nhất thị trấn Xoài sẽ tặng cho mỗi bạn nhỏ trong thị trấn một món quà rất thú vị. Nhưng, ảo thuật gia cũng nói rằng, chỉ bạn nào đến sân nhà hát trước bảy giờ thì mới được nhận quà...

Kho báu của cha

Ngày xưa, có hai vợ chồng người nông dân kia quanh năm hai sương một nắng, cuốc bẫm cày sâu. Hai ông bà thường ra đồng từ lúc gà gáy sáng và trở về nhà khi đã lặn mặt trời.

Dê và cáo

Trong một khu rừng nọ, có một con sư tử rất hung bạo, sống trong một cái hang lớn và chứa nhiều thức ăn. Một hôm, con sư tử đi ra khỏi hang. Nhân lúc đó, một con cáo đã lẻn vào và ăn tất cả thức ăn có trong hang...

Xe đạp con trên đường phố

Sáng sớm nay mọi người đã đi làm hết. Chỉ còn mỗi mình Xe Đạp con ở nhà. Nằm một mình buồn quá, Xe Đạp con nghĩ: “Mình phải đi dạo phố mới được!”

Ếch mẹ may quần áo

Ếch mẹ ngồi bên bờ ao khóc thút thít, thì ra là những đứa con nhỏ của nó đã bị dòng nước cuốn đi mất rồi. Cóc mẹ nhìn thấy thế mới nói: Cô Ếch à, đừng khóc nữa, phải giữ gìn sức khỏe của mình nữa đấy...

Thỏ hồng chảnh chọe

Xưa thật xưa, trên hòn đảo nọ có rất nhiều động vật, chim chóc sinh sống, trong đó có gia đình nhà Thỏ Hồng. Khi Thỏ Hồng đến tuổi đi học, mẹ sắm cho Thỏ Hồng một chiếc cặp màu vàng thật xinh.

Ong và Rùa

Buổi sáng, ông Mặt Trời như chiếc mâm lửa từ từ nhô lên ở phía đằng đông.

Hội thề Đông Quan

Năm 1427, sau hàng loạt chiến thắng, nghĩa quân Lam Sơn tiến về thành Đông Quan (Hà Nội ngày nay). Tướng giặc Vương Thông đóng chặt cửa thành chờ cứu viện.