Một hôm, Cò Trắng đang tha thẩn bên bãi sống thì gặp đàn Kiến cỏ. Ơ kìa, sao Kiến lại kéo nhau chạy ngược vào trong đê thế? Cò ngơ ngác hỏi một chị Kiến đang khênh bọc trứng tướng:
– Nhà chị đi đâu mà vội thế này?
Chị Kiến vừa chạy vừa nói:
– Sắp mưa bão, lụt đến nơi rồi.
Cò lạ quá:
– Sao nhà chị biết?
Chị Kiến đành phải đứng dừng chân giảng giải cho Cò:
– Thế nhà anh không thấy rễ cây si trắng nhợt cả ra rồi ư? Mà hễ trong người tôi khó thở là y như sắp có mưa to. – Nói xong, Kiến chạy tiếp.
Cò ngửa cổ lên nhìn trời. Mây cao thẳm. Nhưng từ phía biển Đông, một vệt đen đặc, kéo dài đang nhích dần lên. Gió se se mang hơi lạnh gai gai. Cò mang máng nhớ ra, hình như có ai đã nói cho mình biết rồi thì phải. Chuyện gì ấy, nó giông giống thế này. Cò chớp mắt, bước theo chị Kiến:
– Nhà chị định về đâu, cho tôi theo với!
– Chúng tôi đi tìm nơi cao.
– Nơi cao là ở đâu?
– Trên tít ngọn cây ấy.
– À, thế thì tôi sẽ đi sau.
Nói đoạn, Cò đủng đỉnh đi nhặt tép. Không ngờ, bão ập tới nhanh quá. Từng cơn gió xoay quay tít trên bãi sông và gào lên như bị ai đánh. Bấy giờ, Cò mới hốt hoảng hướng về phía cây cao mà bay. Nhưng khó quá, cánh Cò vừa rộng, vừa mảnh. Thân Cò nhẹ bẫng như nắm bông. Vì thế nên gió đã cuốn Cò và ném xuống mặt nước. May sao, Cò giạt vào được một bụi tre. Trong con rét run và sợ hãi, Cò bỗng nhớ ra bài học đã quên. Đó là bài học mà thấy giáo Cò Lửa giảng đã lâu rằng:
– “Khi thấy có gió lạnh heo heo và mây đen đùn đến thì phải tìm ngay nơi ẩn nấp”.
Cò lại nhớ tới chị Kiến tốt bụng, biết lo xa, đã mách bảo mà Cò không chịu nghe.
Từ đấy, Cò trắng chăm học hơn.
Và về sau này, cứ trước cơn bão nào cũng thế, trên cánh đồng quê đã vắng tanh ngắt cánh cò…