Cậu bé và ông già cho thuê sách

Một buổi trưa… vào giờ tan tầm, bác thợ sửa xe đạp đầu phố thấy một cậu bé đạp xe đi tới đi lui mấy lần. Lát sau cậu bé mới dắt xe vào quán:

– Xe của cháu hỏng gì? – Bác thợ hỏi cậu bé.

– Xe cháu không sao ạ. – Cậu bé trả lời. Cháu đi trả sách. Bác ơi, ông già cho thuê sách ở bên cạnh bác hôm nay không mở hàng ạ?

– Không! – Bác thợ bực dọc – Tuần sau ông ấy mới tới.

Sau mấy ngày cậu bé đạp xe đến.

– Xe hỏng gì? – Bác thợ lại hỏi cậu bé. Bác không nhận ra nó.

– Cháu đi trả sách ạ – Cậu bé rụt rè. Hôm nọ bác nói tuần này ông già cho thuê sách sẽ mở hàng…

Bác thợ cáu kỉnh:

– Lại là cậu… Ông già ấy chưa tới.

Cậu bé như biết lỗi, mặt đỏ bừng:

– Cháu xin… xin lỗi…

– Sao cứ phải tìm ông già để trả sách ngay? – Giọng bác thợ đã dịu hơn.

Cậu bé tần ngần:

– Thấy cháu không có tiền thuê sách, ông già bảo: “Cháu thích đọc cuốn này lắm phải không? Ông cho cháu mượn không lấy tiền nhưng đúng một tuần thôi nhé. Để ông còn cho người khác thuê…”. Mà cháu đã chậm mất năm ngày rồi ạ.

– À à… ra thế… – Bác thợ kéo dài tiếng “à” – Thôi cháu cứ an tâm về đi, mấy hôm nữa trả cũng được.

Đầu tuần cậu bé đạp xe đến. Lần này bác thợ nhận ngay ra nó:

– Ông già vẫn chưa tới. Bác nghe nói ông ấy bị ốm nặng, khó qua khỏi.

Cậu bé chớp chớp mắt. Im lặng một hồi nó run run hỏi bác thợ:

– Bác ơi, bác biết nhà ông già cho thuê sách ở đâu không ạ?

Bác cũng không biết. Hình như ông già ở xa.

Thằng bé cúi đầu, hấp tấp dắt xe ra. Ngày hôm sau, bác thợ ngạc nhiên thấy cậu bé lại xuất hiện. Nó đưa tiền cho bác và bảo:

– Bác cho cháu gửi ông già số tiền cháu thuê sách nhé.

– Ơ, cháu nói ông già không lấy tiền của cháu cơ mà.

– Nhưng ông già đang bị ốm…

Bác thợ cảm động nhìn cậu bé:

– Bác sẽ đem số tiền này đến tận tay ông già.

Một tuần nữa trôi qua, cậu bé mới quay lại. Chỗ ngồi của ông già cho thuê sách vẫn trống trơn. Từng đám lá khô lăn xao xác theo gió. Bác thợ xe buồn bã nói với nó:

– Ông già cho thuê sách mất rồi cháu ạ.

Cậu bé đứng lặng. Bác thợ lắc đầu:

– Bác không chuyển được số tiền của cháu gửi cho ông già. Bác hỏi thăm mãi mới biết địa chỉ. Đến nơi thì đã muộn. Ông già sống độc thân, nghèo lắm…

Cậu bé trân trân nhìn cuốn sách đang cầm trên tay. Nó thì thào:

– Tại cháu… Tại cháu lỡ hẹn nên ông già cho thuê sách mới bị ốm.

– Ừ…

Không hiểu sao bác thợ lại “ừ” như vậy. Đặt tay lên vai cậu bé, bác nói thêm:

– Giá ông già cho thuê sách biết được ông có một người khách hàng tốt như thế này, có lẽ ông ấy chưa thể đi xa.

Ai nghèo hơn

Cách đây rất lâu, thành phố Philadelphia của nước Mỹ thường xuyên xảy ra nạn cướp bóc. Khi ra đường, mọi người thường mang theo một ít tiền, để nếu có gặp cướp thì sẽ đưa cho chúng, nhằm bảo toàn tính mạng của mình...

Nếp sống giản dị của Bác Hồ

Ở cương vị Chủ tịch nước, Chủ tịch Hồ Chí Minh sống rất giản dị. Bác không muốn Chính phủ dành một sự ưu đãi nào cho riêng mình.

Ván cờ đầu xuân

Mới mười ba tuổi mà thằng Hiển đa nổi danh là một tay cao thủ cờ tướng. Thoạt đầu thằng Hiển tập chơi với anh nó ở nhà, rồi do mê cờ, nó mua thêm sách dạy đánh cờ tướng về nghiên cứu các thế “độc chiêu”.

Đường Dần bái sư học nghề

Đường Dần, tự Bá Hổ, từ nhỏ đã tỏ ra thông minh lanh lợi, tài học hơn người. Đường Dần đã từng bái ông tổ trường phái hội họa Ngô Môn là Thẩm Châu làm thầy, một năm sau, cậu bé Đường Dần đã thể hiện được tài năng hội họa xuất chúng...

Niềm vui từ bát canh cải

Xem tivi thấy các chú bộ đội đảo Trường Sa trồng rau trong khay gỗ, bé Mai thích lắm nói với bố: “ Con muốn được trồng rau như các chú bộ đội”.

Làm cách nào về dễ hơn

Ba cậu bé rủ nhau vào rừng. Trong rừng có nấm, có quả rừng, lại có đủ các thứ chim. Ba cậu mải chơi nên không để ý là trời đã về chiều, sắp tối. Về bây giờ thì sợ lắm!

Câu chuyện cái mũ

Khu rừng nọ bị cháy, lại đang lúc gió to nên ngọn lửa bùng lên rất lớn, nhuộm đỏ rực cả một góc trời. Các loài động vật trong khu rừng hốt hoảng, lập tức chạy đi dập lửa. Người thì xách xô, người thì xách chậu, người múc nước, người tạt lửa...

Một phát minh nho nhỏ

Ma-ri-a là một cô bé rất thích quan sát. Một hôm, trong phòng khách, cô bé nhận thấy mỗi lần gia nhân bưng trà lên, bát đựng trà thoạt đầu rất dễ trượt trong đĩa.

Ngày vui của Bé

Cúc cúc cúc… úc… Bé vừa tròn môi gọi vừa rải nắm gạo ra sân cho bầy gà con quây tụ lại. Chỉ loáng một cái là gà mẹ đã tập hợp đàn con một cách đông đủ.